CHƯƠNG
“Chuyện của tôi không cần cô bình luận.” Ánh mắt Lục Huyền Lâm ngưng trọng, trong nháy mắt trở lại bình thường, hoặc có thể nói là càng thêm lạnh lùng.
“Chắc hẳn cô ấy rất buồn, nhưng người đàn ông mà cô ấy hằng mong nhớ đã thay đổi …”
Vu Thiến nheo mắt nhìn Lục Huyền Lâm, không bỏ qua biểu cảm trên mặt Lục Huyền Lâm, cô ta biết chỉ cần cô ta nhắc đến Lý Uyển Khanh, anh nhất định sẽ không thể không quan tâm..
“Nhất định sẽ rất buồn, bộ dạng đau lòng muốn chết.”
“Câm miệng!”
Bị Lục Huyền Lâm quát mắng là điều Vu Thiến dự kiến, chỉ cần Lý Tang Du không có được sự yêu thương của Lục Huyền Lâm, cô ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.
Cô ta không thể, Lý Tang Du cũng vậy.
Vu Thiến tức giận cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mặt, cô ta không thể phân biệt được mình thích hay bị ám ảnh, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ người mình thích bấy lâu nay.
“Em có thể im miệng, nhưng người khác thì sao? Nếu có người nói những lời mỉa mai như vậy trên đầu giường của Lý Uyển Khanh, không biết cô ấy sẽ phản ứng như thế nào.”
“Cô làm như vậy có mục đích gì?”
Lục Huyền Lâm phát hiện anh chưa bao giờ hiểu người phụ nữ này, chưa từng có người nào vội vàng trèo lên giường của anh mà làm anh tức giận như vậy, Vu Thiến là người đầu tiên.
“Mục đích ư? Rất đơn giản, tôi muốn anh.” Vu Thiến nói một cách thẳng thắn, cô ta chỉ cần anh, không lấy được thì cũng không ai có thể lấy được, đơn giản mà lại còn lỗ mãng.
Khóe môi Lục Huyền Lâm khẽ cong lên, anh tiến đến nhéo chiếc cằm nhọn của Vu Thiến, nâng mặt cô ta lên nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Chuyện đơn giản như vậy, sao phải làm phức tạp lên như vậy, người của tôi nhiều như vậy, nhưng thật sự rất ít người như cô.”
Đôi mắt đen của Lục Huyền Lâm tràn ngập sự vui đùa, Vu Thiến lại càng oán hận: “Đừng so sánh tôi với những người bán thịt đó, Lục Huyền Lâm, ai cũng đều thông minh, anh mãi không biết rằng tôi có ý gì.”
Cô chỉ muốn có được Lục Huyền Lâm, chứ không phải là qua đêm với anh, chẳng lẽ cô giống với mấy diễn viên trẻ kia sao? Như vậy là quá coi thường cô rồi.
Môi Lục Huyền Lâm càng cong lên một cách tinh xảo, nhìn dáng vẻ của Vu Thiến y như đang xem một trò hề: “Vu Thiến, tôi không có thời gian đùa cợt với cô đâu.”
Ngay khi vừa nói xong, vẻ mặt vui đùa của Lục Huyền Lâm biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự thờ ơ không cần biết chuyện gì đã xảy ra với anh trước đây.
“Đừng nói nhảm nữa.”
Đều lớn cả rồi, lại có thể chơi mấy trò thành thật, vô cùng nhàm chán.
Lục Huyền Lâm buông tay ra, không còn hứng thú nói chuyện với cô ta nữa, xoay người đi vào phòng làm việc, Vu Thiến làm sao can tâm được, hét vào tấm lưng cao và thẳng của anh.
“Lý Tang Du, Lý Uyển Khanh, tại sao tôi không được? Tôi thích anh lâu như vậy, tại sao tôi lại không được.”
Tại sao cô ta không được? Tại sao cô ta… không được!
Vu Thiến nghiến răng, nhưng Lục Huyền Lâm không có ý định quay đầu, cô ta tiếp tục một cách miễn cưỡng: “Anh có nhớ những bức thư tình anh viết cho Lý Tang Du không?”
Thư tình? Như dự đoán, Lục Huyền Lâm dừng lại ngay lập tức khi nghe thấy ừ đó.
Vu Thiến càng thấy hận, chỉ cần nói về Lý Tang Du và Lý Uyển Khanh mới có thể khiến cảm xúc của người đàn ông này thay đổi. Cô biết rõ điều đó,và cũng ghét điều này nhất.