Chương
Lý Tang Du náo loạn tự sát mấy lần rồi, anh không tin lần này sẽ là thật, sau khi nhìn thấy ảnh chụp Lý Tang Du mà Vu Thiến gửi cho anh, cho dù vẫn nghi ngờ cũng nhất định phải đi một chuyến.
Lý Tang Du còn chưa phải loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, với sự kiêu ngạo của cô thì cô cũng sẽ không giả chết để tranh giành sự đồng tình của anh, Lục Huyền Lâm mới quyết định đi chuyến này.
Không ngờ lần này cô làm thật.
“Cô ấy gọi điện cho em, em cảm thấy giọng nói của cô ấy rất lạ nên mới đến thăm cô ấy. Bọn em cũng chỉ nói về một số chuyện trước kia, em phát hiện ra đêm nay cô ấy vô cùng yếu đuối, cả người cũng không có tinh thần. Bây giờ nghĩ lại, hình như là đang nói ra ý nguyện cuối cùng.” Vu Thiến cũng không giấu diếm, nếu Lục Huyền Lâm không đi theo, một tia hối hận vừa rồi trong lòng cô ta cũng không còn sót lại chút nào.
Lục Huyền Lâm nhướng mày: “Tại sao cô ấy lại gọi điện thoại cho cô? Không phải giữa hai người đã cãi nhau sau đó nghỉ chơi rồi sao?”
Lời nói của người phụ nữ trước mắt này anh chỉ tin một nửa, ấn tượng của anh đối với cô ta vẫn luôn rất bình thường, một người có thể phản bội bạn bè chính là một người hoàn toàn nói dối.
Vu Thiến yếu đuối thở dài: “Em đột nhiên phát hiện cô ấy rất đáng thương, Lý Tang Du kiêu ngạo như vậy cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh ngay cả một người thân hay bạn bè cũng không có, chỉ có thể gọi cho một người đã không còn là bạn bè như em.”
Lục Huyền Lâm nhíu mày càng chặt, anh không tin Lý Tang Du sẽ yếu đuối đến mức tự tử. Mấy lần tự tử trước chỉ đơn thuần là trò đùa, đó là làm cho anh xem, lúc này đây rốt cuộc là vì cái gì?
“Cô ấy nói anh làm cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, lần lượt vứt bỏ cô ấy không quan tâm, cô ấy và anh đã đi đến hồi kết…”
Trong lòng Lục Huyền Lâm chấn động, cô muốn chấm dứt sao? Phải xem anh có đồng ý không đã: Lý Tang Du, đời này tôi phải quấn lấy cùng cô, tuyệt đối không có lúc chấm dứt.
“Anh đi đâu vậy?” Thấy Lục Huyền Lâm muốn đi, Vu Thiến vội vàng hỏi, thật vất vả mới có cơ hội gặp mặt riêng với anh, cô ta còn muốn nói chuyện nhiều hơn.
Lục Huyền Lâm nhìn cô ta, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Nói thế nào thì hai người cũng là bạn bè nhiều năm, hiện tại cô ấy ở trong bệnh viện, cô lại không hề nghĩ tới đi thăm cô ấy, có thể thấy được lòng dạ sắt đá của cô. Lý Tang Du thật sự là mù mắt rồi.” Vừa dứt lời, anh đã ngồi vào trong xe của mình, hạ cửa sổ xe xuống: “Chuyện hôm nay cô không được nói với ai hết.” Vừa dứt lời, anh lái xe rời đi.
Giờ khắc này, Vu Thiến làm cho anh rất gai mắt.
Bị Lục Huyền Lâm chế giễu một trận, Vu Thiến tức giận đến run rẩy cả người, lớn tiếng hét lên với đèn đuôi xe đã đi xa: “Em không đến thăm cô ấy, em có gì sai chứ? Em và cô ấy từ lâu đã không còn là bạn bè, có thể gọi xe cứu thương cho cô ấy đã là tận tình tận nghĩa…”
Sau khi hét lớn, Vu Thiến quay đầu đi vào trong màn đêm.
Gió đêm thổi nhẹ nhàng, mang đi tất cả những khó chịu theo gió, chỉ để lại một màn đêm yên tĩnh.
…
Nhưng trong bệnh viện ánh đèn sáng trưng, cũng không yên tĩnh, Lục Huyền Lâm đi tới đi lui ở hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn ánh đèn sáng trên cửa phòng cấp cứu.
Lần này thời gian cấp cứu rất lâu, lâu đến mức khiến anh đứng ngồi không yên.
“Đã hơn một tiếng rồi, sao còn chưa ra nữa?” Lục Huyền Lâm lẩm bẩm.
Anh không biết tại sao mình lại sốt ruột, anh không nên nóng lòng, cô sống hay sống thì có liên quan gì đến anh chứ?
Đối với một người phụ nữ không biết liêm sỉ, anh sốt ruột vì cái gì chứ?
Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, anh suy đi nghĩ lại muốn thuyết phục chính mình bình tĩnh, nhưng vẫn luôn sắp thành lại bại.