Chương
Cô hộ lí gật gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng: “Ăn rất ngon miệng, còn khen tay nghề của tôi khéo. Một bà lão như tôi sao có thể nấu ra món ngon như vậy chứ?”
Lục Huyền Lâm gật gật đầu: “Ngon miệng là tốt rồi.”
Nếu là anh tự mình mua rồi mang vào, chắc chắn cô sẽ không động tới, anh chỉ có thể dùng cách này để đưa cô chút đồ ăn.
Nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, Lục Huyền Lâm thấy bản thân hơi nực cười, từ khi nào mà việc anh nghĩ tới là lấy lòng Lý Tang Du chứ không phải là báo thù cô?
Tiêu rồi tiêu rồi, cứ xem như đó là chuộc tội đi.
Lục Huyền Lâm cũng không ở lại bệnh viện quá lâu, công ti còn rất nhiều việc cần xử lí, anh đành phải rời đi.
Anh lái chiếc Bentley về công ty, sau khi Minh nhìn thấy, ánh mắt đầy vẻ bi thương, vậy là tối nay lại phải tăng ca với sếp Tổng.
“Sao rồi? Mợ chủ cô ấy vẫn ổn chứ?” Minh quan tâm một chút đến chủ nghĩa nhân đạo.
Không ngờ vẻ mặt Lục Huyền Lâm tối sầm lại, lạnh nhạt: “Cô ta còn có thể thể nào, vẫn nằm yên ổn ở đó.”
Minh có chút khúc mắc, lại có chuyện gì nữa rồi? Không phải sếp Lục quay lại để xin lỗi mợ chủ sao?
“Không phải ngài quay lại để làm hòa sao? Sao bây giờ…?”
Đáng nhẽ Minh không nên nhắc tới, vừa nhắc sắc mặt Lục Huyền Lâm càng tối lại :“Hòa giải?” Đời này không thể hòa giải được rồi.
“Nhưng mà…”
“Hôm nay có muốn ngủ không?” Lục Huyền Lâm lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Minh rùng mình, không dám nói thêm gì.
Nghĩ bằng móng chân cũng biết, nếu bản thân nói thêm nữa thì cả tuần này cũng đừng hòng được ngủ.
Lục Huyền Lâm nhìn Minh im lặng, anh gật đầu hài lòng rồi quay lại phòng làm việc với đống tài liệu chất chồng, để lại Minh với vẻ mặt cay đắng ngoài cửa.
“Cô xem con người tôi có phải là rất biết cách nói chuyện không?” Minh tự tin nói.
Alise ở bên cạnh dội cho anh ta một chậu nước lạnh: “Không những không phải, có lẽ cuộc đời này cậu càng thích hợp làm người câm hơn.”
Minh câm nín.
Sáng sớm hôm sau, Minh lại mang một ít bánh mì và cà phê gõ cửa văn phòng của ông chủ
Lục Huyền Lâm làm việc cả đêm, chỉ ngủ được một tiếng lúc nửa đêm, lúc Minh vừa mở cửa bước vào, tay của anh ta vẫn đang không ngừng xử lí tài liệu.
“Sếp Tổng, tôi mang cho ngài một ít thức ăn sáng.”
Anh ấy đặt đồ ăn vào tay Lục Huyền Lâm, rồi lùi về sau hai bước, thầm thở dài trước một ông chủ cứ làm việc như một cổ máy.
Lục Huyền Lâm ngẩng đầu cầm ly cà phê lên, Minh mới nhìn thấy được những vệt máu hằn đỏ trong mắt ông chủ của mình, và còn những sợi râu xanh trên khuôn mặt gầy gò. Điều đáng giận là, bộ râu và vệt máu đỏ kia không những không làm cho Lục Huyền Lâm trở nên luộm thuộm, ngược lại, với một chiếc cà vạt đeo hơi lộn xộn, mang một cảm giác người đàn ông trưởng thành rất đặc biệt.
Người ta nói người đàn ông đẹp nhất khi nghiêm túc, câu này quả thật không sai.