Chương
“Cậu đi tìm người cho tôi, cho dù cùng cách gì nhất định phải tìm thấy cô ấy, có lẽ điện thoại của cô ấy đang ở trong túi xách.”
Anh tìm tới tủ đầu giường và trên giường cũng không thấy điện thoại, cũng không có dấu vết giãy giụa đánh nhau, cô cũng không quên đi giày vào.
Chắc chắn người phụ nữ này tự đi ra ngoài hoặc là có người quen đưa ra ngoài.
“Vâng, tổng giám đốc.” Minh hoàn toàn tỉnh ngủ, anh ta không ngờ cô Lý lại đột nhiên mất tích.
…
Nhưng Lý Tang Du không cảm nhận được sự gấp gáp của Lục Huyền Lâm, cô mặc hán phục và lái xe của Thái Vũ Hàng , dọc theo đường đi nhìn bảng hướng dẫn, suýt nữa đã lạc đường.
Lý Tang Du vất vả nhét cơ thể cồng kềnh của Thái Vũ Hàng vào ghế sau, đầu gấu đen chiếm giữ ghế phụ, Thái Vũ Hàng đã chiếm ba phần tư không gian nhỏ hẹp.
“Cô có đầu óc không thế, bảng hướng dẫn nói rẽ phải, sao cô lại rẽ trái, tiếp tục như vậy thì đến ngày tháng năm nào mới có thể đến nơi chứ?”
Thái Vũ Hàng bực bội nói, anh ta ngồi ở ghế sau rất gấp gáp, anh ta không nên mặc bộ đồ này, không thể nào lái xe, đoạn đường mười lăm phút mà người phụ nữ Lý Tang Du lái xe hơn nửa tiếng.
Lý Tang Du vừa lái xe vừa nhìn qua kính chiếu hậu nhìn anh ta, không hề áy náy và tự trách.
“Thái Vũ Hàng, bây giờ anh giống như một hạt đậu đen lớn, nếu tôi không lái xe thì sẽ chụp lại rồi đến uy hiếp công ty của anh!”
Cô không nói đùa, mặc dù Thái Vũ Hàng vẫn vô cùng đẹp trai và ngay thẳng, nhưng có lẽ anh ta chịu ảnh hưởng của trang phục thú bông này nên không còn dáng vẻ kiêu ngạo như bình thường nữa.
Ngược lại làm cho người ta muốn sờ sờ xoa bóp, dáng vẻ khó chịu hoàn toàn trái ngược với sự bình tĩnh thường ngày, thật ra còn đáng yêu hơn gấu đen.
“Đến nơi rồi.” Lý Tang Du nhìn về phía quảng trường Angel cách đó không xa nói.
Bây giờ đang đêm khuya nhưng biển người vẫn chen chúc, âm thanh lớn phát ra những bài hát cô quen thuộc hoặc chưa biết, khuấy động cảm xúc của mọi người.
“Nhưng nhiều người như vậy, anh có chắc không sao chứ? Nếu như có người phát hiện ra, anh chắc chắn sẽ lên trang đầu đó!”
Lý Tang Du nhìn dòng người chen chúc, mặc dù đêm đã khuya nhưng mọi người vẫn nhiệt tình hào hứng.
Cô có chút lo lắng cho Thái Vũ Hàng , không muốn bởi vì mình mà gây phiền phức cho Thái Vũ Hàng , dù sao Thái Vũ Hàng là nhân vật của công chúng.
“Đã lâu rồi tôi chưa chơi qua, không cần lo lắng, tôi mặc bộ đồ này thì đến chó săn cũng không nhận ra được.”
Thái Vũ Hàng vẫn rất có lòng tin với trang phục gấu đen như mực, coi như ánh đèn chiếu tới cũng vô dụng, đến lúc đó anh ta và Lý Tang Du chơi đùa dễ như trở bàn tay đúng không?
Chỉ tiếc Thái Vũ Hàng mặc trang phục gấu đen đi cùng Lý Tang Du vào quảng đường, anh ta mới hiểu được gấu đen bình thường lại nhận được sự chú ý cao.
Các em gái mặc hán phục, thủy thủ mặt trăng, kimono đi tới muốn chụp ảnh chung, anh ta không kiên nhẫn muốn từ chối, sau đó quay đầu nhìn thấy người phụ nữ Lý Tang Du lại tươi cười vui vẻ.
Còn có thể làm sao, Thái Vũ Hàng chỉ có thể nhẫn nhịn đứng đó chụp hình.
Lý Tang Du buộc nửa đầu, ngược lại lộ vẻ tươi trẻ, váy ngăn màu đỏ, ánh đèn làm nổi bật nhan sắc của cô.
Cô đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.