Chương
“Còn đứng ngây ra đó nữa? Mau ăn cơm đi.” Lục Huyền Lâm vô cùng có kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.
Lý Tang Du đi về phía bàn ăn, hoa hồng khắp phòng khách cũng là dành tặng cho cô sao?
Chỗ này đã không có người thứ ba, Lý Uyển Khanh cũng không tới, vậy cũng chỉ có thể là tặng cô thôi.
Giờ phút này Lý Tang Du cũng không vui vẻ gì, trái lại cô còn rất hoài nghi không biết Lục Huyền Lâm làm vậy có dụng ý gì.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Sau khi bưng món cuối cùng lên, Lục Huyền Lâm ngồi đối diện cô.
“Anh… Hôm nay anh không lên cơn sốt đấy chứ?” Đây là câu hỏi Lý Tang Du phỏng đoán một lúc lâu mới quyết định hỏi ra thành lời.
Hiếm thấy Lục Huyền Lâm không tức giận, bình tĩnh nói: “Tôi rất bình thường, đây đều là những món ăn tự tay tôi nấu, nếm thử xem có hợp khẩu vị cô không.”
Lời này khiến Lý Tang Du há hốc mồm kinh ngạc, xém chút nữa thì rớt cằm.
Phong cách người đàn ông của gia đình này không hề phù hợp với Lục Huyền Lâm chút nào cả.
Lý Tang Du cầm đũa gắp một miếng thịt lên ngửi thử: “Sẽ không bị ngộ độc đấy chứ?’
Lần đầu tiên anh làm thịt gà xào đậu phộng cho cô, cô hỏi liệu có bị ngộ độc không, lúc đó chỉ là câu nói đùa thôi, còn lần này cô hỏi lại, tuyệt đối không phải nói đùa.
Lý Uyển Khanh đã quay về rồi, Lý Tang Du thành người thừa, phải làm thế nào mới có thể vẹn cả đôi đường? Chính là thẳng tay thủ tiêu cô.
Cô càng nghĩ thì lại càng cảm thấy có khả năng này.
“Bỏ rồi đấy, còn bỏ hẳn thạch tín, hạt đỉnh hồng cơ, có ăn hay không đây?” Lục Huyền Lâm nhìn cô, cúi đầu ăn cơm của mình.
Lý Tang Du nhìn miếng thịt trên đũa, nói không đói là giả, nhưng cô thật sự không dám ăn bữa cơm này. Vậy là cô bèn bỏ đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi. Rốt cuộc anh có mục đích gì? Nói hết một lần luôn đi.”
Cô cũng không tin anh sẽ có lòng tốt như vậy, vừa tặng hoa vừa nấu cơm. Nếu không biết rõ thì cho dù cơm canh có ngon hơn nữa cô cũng khó có thể nuốt xuống.
Lúc này Lục Huyền Lâm mới từ từ dừng động tác ăn cơm lại, nhìn cô: “Cô nói đúng đấy, tôi có mục đích.”
Đấy thấy chưa, biết ngay là có vấn đề mà, may mà cô không mắc mưu, chứ nếu thật sự phải ăn bữa cơm này rồi lại nghe những lời ghê rợn thì chẳng phải cô còn phải nôn ra sao?
“Mục đích gì?”
“Tôi muốn nghe lời giải thích của cô.” Để chờ đợi lời giải thích này, Lục Huyền Lâm đã nhẫn nhịn cả một buổi chiều.
“Giải thích gì cơ?” Lý Tang Du nghe mà vẫn lơ mơ không hiểu ra chuyện gì cả.
“Tất cả những chuyện có thể giải thích cô hãy giải thích hết đi, Hôm nay tôi có thời gian, có thể nghe tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối.”
Lý Tang Du nhìn anh chằm chằm, sau khi sững sờ vài giây thì lắc đầu: “Tôi không có điều gì muốn giải thích cả, tất cả mọi chuyện đều giống như những gì anh nhìn thấy.”
Lục Huyền Lâm nhướng mày, với tình tình của anh thì lời này có thể khiến anh ngay lập tức nổi trận lôi đình. Anh làm nhiều chuyện như vậy, còn cố ý chịu đựng tình tình chính là vì để cô có thể nói rõ ràng mọi chuyện, nói hết tất cả hiểu lầm và uất ức ra, kết quả cô lại không hề tiếp nhận.
“Lần đầu tiên sinh non là do chính cô phá sao?”
“…”