CHƯƠNG
“Không cần, tôi tự về. Anh nhanh chóng đưa Tang Du về đi, không được chậm trễ.” Lâm Hân lắc đầu, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du thảm như vậy cũng không phải là không có liên quan đến anh.
…
Đưa Lý Tang Du về đến nhà họ Lý, cô lên thẳng phòng mình.
Bây giờ tránh tiếp xúc quá gần với Lục Huyền Lâm là có thể phòng ngừa anh không phát hiện ra bụng cô đang hơi nhô lên.
Sau khi tắm xong, cô quấn mình trong tấm chăn dày, nhiệt độ cơ thể lên cao khiến cô biết mình đang sốt.
Không thể uống thuốc.
“Rầm rầm rầm!”
“Lý Tang Du, cô thế nào rồi?” Ngoài cửa, Lục Huyền Lâm hiếm khi quan tâm cô lại hỏi han.
“Tôi không sao!” Lý Tang Du uể oải trả lời.
“Còn nói không sao, nghe giọng của cô đã biết cô không khỏe rồi. Mau mở cửa ra, thấy không thoải mái thì tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không đi… Hắt xì…”
Tiếng chìa khóa vang lên, cửa phòng bị Chu Hòe Hương mở ra.
“Cô chủ…” Chu Hòe Hương vừa vào phòng đã đi tới bên mép giường, đưa tay lên sờ trán Lý Tang Du. Thấy chỗ tay mình chạm vào nóng ran, sắc mặt bà thay đổi: “Đi, chúng ta mau tới bệnh viện đi.”
Bây giờ nhà họ Lý đã tàn, bên cạnh Lý Tang Du gần như không có bất kỳ người thân nào, bà càng chú ý quan tâm Lý Tang Du hơn lúc bình thường.
“Dì, cháu không muốn đi đâu, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.” Đầu Lý Tang Du mê man, mí mắt cũng nặng trĩu. Suốt cả một ngày tiều tụy cả về sức lực và tinh thần, khiến cô mệt mỏi không chịu nổi.
Lục Huyền Lâm cùng vào nhìn thấy Lý Tang Du như vậy, muốn nói lại thôi, anh vừa nhận được một tin tức, không biết có nên nói với cô không.
“Cô chủ!”
“Các người ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Lý Tang Du cuộn mình trong chăn, giọng ồm ồm.
Lục Huyền Lâm biết tính cách Lý Tang Du, không nói nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Dù Chu Hòe Hương còn muốn khuyên nhủ, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, lo lắng rời đi.
Hai người vừa xuống lầu, bỗng nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột của Lý Tang Du, không ngừng gọi “ba, ba…”
Chu Hòe Phương vội lên lầu, lại bị Lục Huyền Lâm kéo lại.
“Dì, để cô ấy khóc một lát đi.”
Chu Hòe Phương tức giận không có chỗ xả: “Đến giờ rồi mà cậu còn nói vậy? Cậu không quan tâm nó, tôi quan tâm.” Nói rồi, bà liền muốn hất tay anh ra.
“Ba vợ tự sát trong tù.” Lục Huyền Lâm trầm giọng nói ra nội dung trên tin nhắn đó.
Lý Tang Du khóc như vậy, nhất định đã nhận được tin nhắn đó.
“Hả?” Chu Hòe Phương lập tức ngây người tại chỗ.
Tiếng khóc vẫn tiếp tục, toàn bộ biệt thự đều ngập tràn bi thương…