CHƯƠNG
Cô đã chết rồi, đã mang theo đứa bé đi cùng…
Một giọt nước mắt nhỏ xuống, đọng lại trên sàn nhà.
Tiền An Na lại lộ ra biểu cảm hài lòng, lúc này không nói gì thêm, dẫn Thái Vũ Hàng rẻ ngoặc bảy tám lần rồi đi đến một căn phòng vắng vẻ ở phía sau bệnh viện thì mới dừng lại.
“Vào trong đi.” Tiền An Na đẩy cửa phòng ra.
Còn chưa bước vào, Thái Vũ Hàng liền nghe thấy âm thanh “tích tích tích”, là âm thanh ổn định mà có tiết tấu của điện tâm đồ phát ra.
Thái Vũ Hàng lại cứng còng cả người, là âm thanh chỉ có người sống mới có thể phát ra.
Anh ta đột ngột quay đầu lại nhìn về phía Tiền An Na đang đứng dựa ở cửa.
Tiền An Na nhướng mày: “Như anh suy nghĩ đó.”
Thái Vũ Hàng lập tức tháo nón và khẩu trang ra, trên mặt của anh ta đầy niềm vui, không tiếp tục do dự nữa mà bước nhanh đi vào trong phòng.
Người đang nằm trên giường trong phòng bệnh chính là Lý Tang Du mà tất cả mọi người cho rằng cô đã bị nổ chết.
“Tang… Tang Du.” Thái Vũ Hàng nhẹ giọng gọi người ở trên giường, giọng nói của anh ta đang phát run, thân thể cũng không ngừng run rẩy, bàn tay cũng không vững vàng.
Lý Tang Du ở trên giường mang theo mặt nạ dưỡng khí, vẫn còn chưa tỉnh lại.
Niềm vui mất đi mà lại có được đánh thẳng vào mỗi một tế bào của Thái Vũ Hàng, anh ta dùng bàn tay run rẩy nhẹ nhàng nâng cô lên, anh ta muốn cảm nhận sự tồn tại của cô, nhiệt độ của cô, mới có thể khiến anh ta thấy rằng không phải là mình đang nằm mơ.
Khí tức quen thuộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp, tất cả đều đang nói cho anh ta biết đây là thật.
Nước mắt anh ta giống như những hạt châu bị đứt, mãnh liệt rơi xuống.
Anh ta khóc rống lên, ôm chặt lấy cô, tự lẩm bẩm: “Tang Du, rốt cuộc em đã chiến thắng thần chết rồi, cảm ơn em, cảm ơn…”
Tiền An Na lẳng lặng nhìn mọi thứ, nếu như anh họ đã không có phúc có được Lý Tang Du, vậy thì cũng chỉ có thể giao Lý Tang Du cho người biết cách trân trọng cô.
Thái Vũ Hàng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đây cũng chính là quyết định mà cô ta đã nghĩ ra sau khi biết Lý Tang Du được cứu sống, cô ta đã thương lượng với bác sĩ chủ nhiệm Phùng, là chiến hữu cũ của ba mình, nhờ ông ta đến để biểu diễn một tiết mục báo tin Lý Tang Du đã chết.
“Anh có thể mang đến hạnh phúc cho chị ấy không?” Tiền An Na hỏi.
“Sẽ.” Thái Vũ Hàng đáp một cách kiên định.
Quả nhiên là cô ta không chọn lầm người.
Tiền An Na ra dấu ok: “Anh đưa chị ấy đi đến nơi mà chị ấy muốn đến, làm chuyện mà chị ấy muốn làm.”
“Cảm ơn cô.” Đây chính là lời cảm ơn chân thành nhất trong cả đời này của Thái Vũ Hàng.
“Không cần phải cảm ơn tôi, là do Tang Du kiên cường, đến gần cái chết mà vẫn có thể chịu đựng được.” Nói xong, cũng không đợi Thái Vũ Hàng trả lời, Tiền An Na phất phất tay đi khỏi.
Thái Vũ Hàng cảm kích nhìn thoáng qua bóng lưng Tiền An Na.
Cánh cửa chầm chậm đóng lại, trong phòng trở thành thế giới hai người, chỉ có anh ta và Lý Tang Du.