CHƯƠNG
“Cô ơi, cô đừng có cãi nhau nữa, Huyền Lâm xảy ra chuyện, trong lòng của mẹ cháu rất khó chịu, cô nhịn một chút đi.” Lục Dĩ Mai nói: “Nếu như ngày hôm nay người nằm đây là Hà Thất Thất thì tâm trạng của cô sẽ như thế nào?”
Mặc dù Lục Dĩ Mai là phận con cháu, nhưng mà lời nói nói ra lại rất có đạo lý, ở nhà họ Lục, cô ta chính là người ít khi gậy chuyện nhất, đối với người nào cũng lễ phép ba phần, ấn tượng của bọn họ đối với cô ta khá tốt.
Vì nể mặt Lục Dĩ Mai, lúc này Lục Hương Cầm mới nhẫn nhịn.
Không còn cãi nhau, lực chú ý của mẹ Lục mới di chuyển đến Lục Huyền Lâm, ngồi bên giường nhìn Lục Huyền Lâm ngốc nghếch, nước mắt chảy dài.
Ở nhà họ Lục, nhất là thế hệ mẹ Lục, ba Lục, ông cụ đang nằm viện, con trai thì cũng nằm viện, thậm chí còn nghe tin con dâu cũ và cháu trai qua đời, hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ kia, ép bọn họ vô cùng mông lung, bầu không khí chùng xuống.
“Mẹ à, mọi người về hết đi, ở đây có con chăm sóc cho Huyền Lâm là được rồi. Bây giờ em ấy bị kích thích cho nên mới có thể biến thành như vậy, bác sĩ cũng đã nói là không có việc gì lớn, qua mấy ngày nữa sẽ khôi phục thôi.” Lục Dĩ Mai khuyên nhủ mẹ Lục không ngừng thút thít.
Mẹ Lục nhìn Lục Huyền Lâm đờ đẫn, chỉ biết khóc.
“Cô ơi, chú ba, mọi người cũng trở về đi, để Huyền Lâm nghỉ ngơi cho thật tốt.” Lục Dĩ Mai nói với mọi người.
Nếu như đã ở đây cũng không có tác dụng gì, người nhà họ Lục lần lượt ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi còn tưởng người mà Huyền Lâm thích là Trịnh Uyển Khanh, không ngờ lại là Lý Tang Du, cái chết của Lý Tang Du đã khiến thằng bé choáng váng…” Lục Hương Cầm vừa nói, vừa ra khỏi phòng bệnh.
“Có lẽ là nó thích hết cả hai người, ngay cả chính nó cũng không rõ.”
Một đám người vừa nói vừa rời khỏi phòng bệnh.
Lục Huyền Lâm vẫn nằm im một chỗ, không nói lời nào, giống như là một người bị điếc, anh không có bất kỳ phản ứng gì đối với người và mọi chuyện ở bên cạnh, thậm chí là những lời dèm pha cũng vậy.
Lục Dĩ Mai ở lại chăm sóc cho anh, nhìn cậu em trai không còn uy phong lẫm liệt như thường ngày, trên mặt đầy vẻ ưu sầu.
…
“Leng keng.”
“Uyển Khanh, đi mở cửa đi.” Tiêu Hà đang bận rộn trong phòng bếp lên tiếng nói.
Đây là một căn biệt thự mới mà Trịnh Khôi cố ý mua cho hai mẹ con bọn họ, ngoại trừ Trịnh Khôi, gần như là không có ai biết bọn họ ở nơi này.
Trịnh Uyển Khanh mang theo nghi hoặc mở cửa ra, cũng bởi vì Trịnh Khôi có chìa khóa, không cần phải nhấn chuông cửa.
“Chát!”
Trịnh Uyển Khanh còn chưa kịp nhìn thấy rõ là ai thì đã chịu một cái tát vang dội.
“Với cái bộ dạng này của cô mà cô cũng dám làm tiểu tam? Tiểu tam thời nay rớt giá lắm à?” Một cô gái có độ tuổi bằng với Trịnh Uyển Khanh, khinh miệt đánh giá Trịnh Uyển Khanh.
Vô duyên vô cớ ăn một bạt tai, còn bị chế giễu, Trịnh Uyển Khanh chỉ có thể cho rằng mình không may mắn gặp phải mụ điên, trở tay muốn đóng cửa.
Cô gái mạnh mẽ đẩy cửa ra: “Sao vậy? Có tật giật mình? Mắt nhìn của ba tôi cũng kém quá, có tìm thì cũng phải tìm một người xinh đẹp chứ, chỉ dựa vào bộ mặt này của cô mà ông ấy cũng cần, đúng là mờ mắt rồi.”
“Cô, cô là ai vậy hả, dựa vào cái gì mà nói hươu nói vượn ở đây?” Trịnh Uyển Khanh không quen cãi nhau, liền lộ ra vẻ yếu thế.