CHƯƠNG
Lục Huyền Lâm bỗng nhiên thay đổi tính tình, trở nên im lặng, làm cho tất cả mọi người không quen. Dường như bọn họ đã quen thuộc với một người nói chuyện phách lối, tính tình ngang ngược của quá khứ.
Trịnh Uyển Khanh có đến nhà tìm anh, anh cũng chẳng thèm quan tâm gì hết, cho dù Trịnh Uyển Khanh có khóc như thế nào, có nói như thế nào đi nữa, anh cũng không phản ứng. Kể từ lần đó về sau, Trịnh Uyển Khanh không còn xuất hiện trước mặt anh nữa.
Nếu là trước kia thì Lục Huyền Lâm đã sớm đi tìm cô ta, nhưng mà bây giờ anh không có tâm tư làm chuyện đó.
Ngày hôm nay, tang lễ được tổ chức rất nhanh, Tiền An Na bỏ qua rất nhiều giai đoạn, trực tiếp để hủ tro cốt nhập thổ vi an.
Lúc tất cả mọi người đang nhìn vào hũ tro cốt dần dần được chôn cất, có một người đeo khẩu trang và đội mũ rộng vành đứng ở phía sau tất cả mọi người.
Không phải là ai khác, đó chính là nhân vật chính của tang lễ… Lý Tang Du.
Ai mà biết là cô vẫn còn sống, còn đến hiện trường tang lễ của mình.
Vẫn luôn im lặng quan sát cả quá trình, mãi cho đến khi kết thúc, Lý Tang Du mới quay người lặng lẽ rời đi.
Lục Huyền Lâm đứng ở phía sau lại quét mắt nhìn về phía bóng lưng người vừa đi khỏi, cả người bỗng dưng chấn động, duỗi bàn tay run rẩy muốn bắt lấy bóng lưng đã đi xa.
Mấy ngày nay anh không ăn không uống, có thể đứng ở đây đã là dựa vào chút nghị lực vẫn còn chưa tiêu tan, bây giờ đột nhiên lại trở nên kích động, ngược lại khiến anh ngay cả sức cất bước cũng không làm được.
“Lý… Tang… Du…” Lục Huyền Lâm phí sức gọi theo bóng lưng ấy.
“Con trai, đừng đau buồn nữa, người chết không thể sống lại.” Thấy Lục Huyền Lâm kích động như vậy, mẹ Lục cho là anh không nỡ chôn cất Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm dùng hết sức lực toàn thân để nhấc chân lên, lê từng bước từng bước về phía bóng lưng đã biến mất.
Mẹ Lục kéo anh lại: “Con trai, đừng có chạy lung tung.” Mấy ngày nay, dường như là bà ta đang chăm sóc một Lục Huyền Lâm vừa mới học cách bước đi khi còn bé, đi theo một bước không rời, không cho phép anh đi đâu.
Lục Huyền Lâm không còn sức lực, làm sao có thể tránh thoát khỏi tay của mẹ Lục, chỉ vỏn vẹn có mấy ngày mà anh đã gầy đến nỗi ngay cả một cơn gió cũng có thể thổi bay.
“Đừng… đi mà… anh… sai rồi đừng đi…”
Bóng lưng mờ ảo đã dần dần biến mất.
“Phịch.” Dường như đã rút cạn sức lực toàn thân, Lục Huyền Lâm ngã ngồi ở dưới đất, ngơ ngác nhìn về phương hướng Lý Tang Du rời khỏi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Con trai, con trai…” Mẹ Lục vẫn luôn nức nở, ôm chặt lấy anh, lại càng khóc dữ dội hơn nữa: “Tang Du đã chết rồi, con tỉnh lại tỉnh táo lại đi…”
“Cô ấy vẫn chưa chết!” Lục Huyền Lâm yếu ớt nói: “Lúc nãy, con đã nhìn thấy cô ấy, cô ấy đã đứng đây…”
“Bốp.”
Rốt cuộc, ba Lục cũng không nhìn nổi nữa, ra tay đánh Lục Huyền Lâm một bạt tay: “Đã điên đủ chưa?”
Nửa bên mặt sưng vù lên, Lục Huyền Lâm đột nhiên bật cười, cười thoải mái như thế: “Rốt cuộc con cũng đã có thể nhìn thấy cô ấy rồi, gặp được cô ấy rồi.”