CHƯƠNG
Một chiều mùa xuân, dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, làm cho lòng người có chút chán nản.
Lục Huyền Lâm ngồi trên chiếc ghế xích đu màu trắng ở trên sân thượng, nhẹ nhàng đung đưa, hai mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào.
Căn nhà ở thành phố C này là của ba Lý đặc biệt mua cho người vợ Bùi Lâm của mình, người đứng tên là Lý Tang Du, nhưng mà Lý Tang Du lại chuyển qua cho Lục Huyền Lâm, lấy nó để thanh toán cho khoản tiền mà năm đó Lục thị đã cho Lý thị mượn.
Cách một khoảng thời gian, Lục Huyền Lâm sẽ tự mình đến đây xem, ngồi một chút, đợi một hồi.
“Tinh tinh.”
Điện thoại di động của anh vang lên âm thanh zalo.
Nhưng mà anh lại không có phản ứng, vẫn duy trì bộ dáng thất thần như cũ.
Cách mấy phút: “Linh linh linh linh!” Âm thanh zalo lại vang lên một lần nữa.
Tiếng chuông dồn dập khiến Lục Huyền Lâm nhíu mày, cuối cùng, anh vẫn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa xăm. Anh liếc nhìn điện thoại di động đang không ngừng phát ra tín hiệu, cầm nó lên.
“Tổng giám đốc, bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới được kết nối, liền truyền đến giọng nói của trợ lý A Minh.
“Thành phố C.”
“A a, tổng giám đốc, anh có thể đưa tôi đi theo mà, ít nhất tôi có thể xách vali giúp cho anh.”
“Cậu có thể nói với ông cụ.”
“… tổng giám đốc, chuyện này… thực sự quan tâm anh, cho nên mới gọi điện thoại cho anh, không có liên quan đến ông cụ đâu. Ông cụ cũng không kêu tôi thăm dò anh, tuyệt đối đừng có suy nghĩ nhiều… A Minh tôi là người của tổng giám đốc mà.” A Minh vội vàng giải thích, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn trong giọng nói của anh ta.
“Cúp đây.” Từ đầu đến cuối, Lục Huyền Lâm đều rất bình tĩnh, không nổi giận, cũng không vui vẻ.
“Tổng giám đốc, tôi sắp đến thành phố C rồi, thật sự không yên lòng một mình anh, nếu như lại nhìn thấy cô Lý Tang Du…” A Minh còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Lục Huyền Lâm kêu lên một tiếng trong điện thoại.
“Tang Du.”
“…” A Minh ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh tắt máy tút tút, gấp gáp giậm chân, nghỉ thầm tiêu rồi, tổng giám đốc lại bị ma nhập xuất hiện ảo giác. Bồ tát phù hộ, tổng giám đốc nhất định đừng có chuyện gì.
Mấy năm gần đây, bề ngoài Lục Huyền Lâm nhìn như không có chuyện gì, nhưng mà cứ hay xuất hiện ảo giác không cố định. Đứng ở chỗ không có ai lại kêu tên Lý Tang Du, làm giống như là anh gặp được cô.
Vừa mới bắt đầu, hành động như thế thật sự khiến người bên cạnh đều cho rằng tinh thần của anh không bình thường, nhưng mà dần dần bọn họ đã nhìn mãi thành quen đối với hành động này của anh.
Biện pháp duy nhất đó chính là uống thuốc an thần.
Để tránh việc bởi vì cảm xúc quá kích động, hai mắt của anh bị ảo giác mà xuất hiện nguy hiểm.
A Minh được ông cụ Lục âm thầm trao tặng nhiệm vụ bí mật là quan sát nhất cử nhất động của Lục Huyền Lâm, chỉ tiếc là việc làm âm thầm của A Minh không đủ chuyên nghiệp, nhanh chóng bị Lục Huyền Lâm phát hiện ra. Cho dù bị phát hiện, Lục Huyền Lâm cũng không phản đối, anh hiểu được đây chính là người nhà đang lo lắng và quan tâm mình.
Thời gian dần trôi qua, anh đã học được cách bao dung và nhẫn nhịn.
Học từ ai?