CHƯƠNG
Đáng tiếc, ngay cả cơ hội như vậy mà ông trời cũng không cho anh.
Thái Vũ Hàng! Hiện giờ Thái Vũ Hàng mới là người đàn ông ở bên bảo vệ cô!
Bọn họ sống một cuộc sống mà ngày đêm anh ao ước.
Anh mới là kẻ thua cuộc trong trận đấu tranh phân cao thấp này, cứ tưởng rằng thắng được hết thảy, nhưng thật ra đã đánh mất tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình.
Đúng là anh đã nghe được câu ‘em yêu anh’ mà mình hằng mong ước, dù chỉ qua tin nhắn thôi, nhưng tình yêu này lại bị gia đình ngăn chặn lại.
Anh không muốn trở thành người phá hoại hạnh phúc hiện tại của cô.
Mong muốn cả đời anh chính là hy vọng cô được hạnh phúc. Nếu hiện tại cô đang hạnh phúc, anh không nên cướp đoạt hết thảy của cô mà nên lẳng lặng bảo vệ cô mới phải.
Xem như một dạng bồi thường.
“Cậu đi chuẩn bị đi, tôi muốn nghỉ ngơi!” Sau khi trầm tư rõ lâu, cuối cùng tổng giám đốc lại chỉ thốt ra được câu này.
Trong thâm tâm, A Minh câm nín cực kỳ.
Rốt cuộc tổng giám đốc đã tỉnh chưa thế?
“Mẹ ơi, ba đi đâu rồi ạ?” Từ lúc ra khỏi nhà trẻ, Lý Tịch vẫn quấn quýt hỏi Lý Tang Du xem Thái Vũ Hàng đi đâu.
“Ba ra ngoài quay phim rồi, mấy hôm nữa mới về cơ! Sao con không nhớ mẹ con mà cứ nhớ mỗi ba thôi thế?” Lý Tang Du ôm Tịch Tịch, cưng chiều vuốt chiếc mũi nhỏ của cô bé.
Lý Mộ đứng cạnh đó lên tiếng chọc ghẹo như ông cụ non: “Thôi đi. Tịch Tịch nhớ quà thôi chứ có phải nhớ chú đâu!”
“Xì! Em ứ phải vì quà tặng nhé!”
Lý Tịch giậm chân cau có, thật sự rất giống anh: “Em thích ba nhất! Khi nào mẹ mới cưới ba thế? Nếu mẹ không cần ba thì tặng ba cho con đi. Con muốn làm cô dâu nhỏ xinh đẹp nhất của ba!”
Lời nói ngây ngô của Lý Tịch chọc cho Lý Tang Du và Lý Mộ cười nghiêng ngả.
Thấy anh trai và mẹ đều không tin ra mặt, Lý Tịch trề môi, mắt đỏ hoe, trông như khóc đến nơi.
Anh trai vội vàng xin lỗi: “Tịch Tịch ngoan của anh, là anh sai. Em xem kìa, mặt em sắp phình ra thành cái bánh bao rồi, cẩn thận người xấu ăn luôn mặt em đấy!”
“Mẹ ơi! Anh bắt nạt con!”
“Được rồi Lý Mộ. Chúng ta mau về nhà thôi!” Ở trước mặt hai đứa trẻ đáng yêu này, nhìn kiểu gì Lý Tang Du cũng vui vẻ.
Bỗng, tiếng chuông di động ồn ào cắt ngang suy nghĩ của cô.
“A lô? Xin chào!”
“Xin hỏi có phải cô Lý không ạ?” Tiếng chào lịch sự lễ pháp của anh Vương vang lên từ điện thoại: “Cô đã làm xong rồi chứ?”
“Ồ, là anh Vương ạ! Còn thiếu chút nữa là xong, anh đợi thêm vài ngày nhé ạ!”
“Được! Thật ra tôi gọi tới không phải để thúc giục cô đâu. Hiện giờ tôi có một cơ hội đi bồi dưỡng đây. Cô có muốn đi không?”
“Tất nhiên rồi. Xin hỏi đi đâu thế?”
“Thành phố A!”
Cái gì?