CHƯƠNG
Nhìn ra tâm tư của Lục Huyền Lâm, Mộ Nhã Kỳ cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Muộn rồi, bây giờ làm gì cũng đã muộn rồi. Anh vì cô ta làm nhiều thứ như vậy, người ta cũng không biết, anh tội gì phải khổ thế chứ?”
Lục Huyền Lâm không nói gì, từ trong đáy lòng anh rất muốn đối xử tốt với Lý Tang Du. Trước kia là anh không tốt, hiện tại ông trời lại cho anh một cơ hội, anh không dám cầu xin có kết quả mà chỉ muốn tự bản thân mình toàn lực báo đáp lại cho Lý Tang Du.
“Hiện giờ anh tổng nhà chúng tôi đã đổi sang đi con đường người tốt rồi, không còn diễn vai trai đểu nữa đâu…”
“Câm miệng!” Lục Huyền Lâm quát nhẹ một tiếng, ngắt lời A Minh nói nhảm: “Chuyện đã tra đến đâu rồi?” Anh nhấn tắt tàn thuốc, thực sự vẫn không hề ưa khói thuốc chút nào.
Bị quát xong, A Minh nghiêm mặt lại, ngoan ngoãn nghiêm túc nói: “Đã xong rồi, tra ra được chút chuyện, Trịnh Khôi kia…” Nói xong liền nhìn chỗ ngồi phía sau của Mộ Nhã Kỳ.
Mộ Nhã Kỳ thông minh làm sao có thể không biết tâm tư của A Minh: “Tôi thấy tôi nên xuống xe đi vậy, đỡ phải nghe được bí mật gì không nên nghe. Cậu Lục mà giết người diệt khẩu thì chẳng phải tôi chết rất oan à.”
“Không sao!” Lục Huyền Lâm nói: “Nói tiếp đi!”
A Minh cố ý hắng giọng: “Trịnh Khôi thật sự đúng là kẻ có ít tài, trong nhà có vợ lớn, bên ngoài còn có vợ nhỏ. Mà quan trọng là hai bà vợ lớn nhỏ đều bị ông ta dỗ dành rất thành thục, chẳng ai có ý kiến gì hết.”
“Xời, đỉnh đấy.” Mộ Nhã Kỳ không thể không tán thưởng Trịnh Khôi một câu.
“Vợ lớn là cô chủ Nghiêm Vũ Lam của gia tộc Nghiêm thị. Trịnh Khôi và Tiêu Hà đang học trong cùng trường đại học thì đã yêu nhau rồi, sau này Tiêu Hà mang thai, bị trường học đuổi, lúc ấy Trịnh Khôi còn thề là tốt nghiệp xong nhất định sẽ cưới Tiêu Hà làm vợ. Kết quả, sau khi bước ra đời làm ăn thất bại, lời hứa hẹn cưới Tiêu Hà cứ liên tục kéo dài, cũng không biết sau này làm thế nào mà lừa gạt được Nghiêm Vũ Lam. Nghiêm Vũ Lam cũng đâu ăn chay? Vì để độc chiếm Trịnh Khôi, còn dùng tiền buộc Tiêu Hà bỏ đi đứa nhỏ trong bụng…”
“Trịnh Uyển Khanh không phải con gái ruột của Trịnh Khôi?” Chuyện này đúng là đã vượt quá suy nghĩ của Lục Huyền Lâm.
“Cái này vẫn chưa tra ra được.”
“Mau tra cho tôi!”
“Vâng, sếp.”
…
Công ty có ba mươi tám tầng, bên dưới cửa sổ là cảnh tượng ngựa xe như nước chỉ có ở thành thị, những âm thanh ồn ào bị thủy tinh ngăn cách, trong ngoài tựa như là hai thế giới.
Lục Huyền Lâm đứng bên cửa sổ, cụp mắt xuống che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, đôi môi mỏng khẽ mím lại.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Hiệu suất của cậu quá chậm.”
A Minh rợn cả sống lưng, có hơi chột dạ.
“Tổng giám đốc, nhiệm vụ này thực sự là khó khăn, muốn tìm lại tình cảnh người nhà đó nhiều năm trước, người của chúng ta quả thực như hạt cát trong sa mạc vậy.”
Nhưng chỉ cần là người có dính dáng đến sự kiện năm đó, anh đều tìm kiếm rất kĩ, bao gồm cả bác sĩ, y tá, làm thuê, thậm chí là cộng tác viên cũng không bỏ qua.
“Đây không phải là lý do.” Lục Huyền Lâm hơi mất kiên nhẫn: “Phòng tài chính sẽ thanh toán toàn bộ chi phí cho cậu, chuyện tiền bạc cậu không cần lo lắng.”