CHƯƠNG
“Anh bận như vậy, không cần thiết phải đến đây, bay qua bay lại, thì nghỉ một chút đi.”
“Anh biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
Câu nói này không biết cô đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào người kia nghe theo, lần nào cũng là mấy từ này.
Nếu như không phải lo lắng cho sức khỏe của Thái Vũ Hàng, cô cũng không muốn nói nhiều.
“Sao Mộ lại bị bệnh?”
Thái Vũ Hàng nghe được chuyện này rất lo lắng, dù sao từ nhỏ đến lớn sức khỏe của Mộ luôn rất tốt, ngược lại Tịch thì thường xuyên vào bệnh viện.
Nhìn thấy những đường nét trên khuôn mặt của Thái Vũ Hàng sắp xoắn vào nhau, Lý Tang Du khẽ bật cười, lúc đầu cô cũng rất lo lắng, nhưng bác sĩ đã nhắc nhở cô là không có chuyện gì cả.
“Trẻ con không bị bệnh mới là bất thường đó?”
Cho dù Mộ có hiểu chuyện đến đâu thì cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi!
Cô và Thái Vũ Hàng dường như đã quên mất chuyện này.
Cái này….cũng có lý, Thái Vũ Hàng bất lực thở dài: “Vẫn có chút lo lắng, em với Lục Huyền Lâm gặp nhau rồi?”
Cuối cùng vẫn hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Anh ta cũng ở bệnh viện này.”
Thái Vũ Hàng cũng biết chuyện này, tin đồn tổng giám đốc tập đoàn Lục thị bị tai nạn xe đã quanh quẩn trước mặt anh ta mấy vòng rồi, chỉ là người khác chưa xác định được hư thực thôi, mà anh ta sao có thể không điều tra ra được.
“Còn công việc thì sao?”
“Giống như anh nghĩ.”
Chính là do Lục Huyền Lâm sắp xếp, Lý Tang Du cũng rất bất lực với chuyện này, ai bảo Lục Huyền Lâm có tiền chứ?
“Nếu như em không thích, anh có thể tìm cho em công việc khác….”
“Em đã không còn để ý đến chuyện này nữa rồi, chỉ muốn sống cuộc sống của mình, vì vậy không thể làm ảnh hưởng đến em.”
Thái Vũ Hàng nhìn nụ cười trên khóe miệng Lý Tang Du, cũng không tiện nói gì nữa: “Anh tin em, có chuyện gì thì cứ tìm anh.”
Dù sao, anh đều ở một nơi trong tầm với của em để bảo vệ em.
“Biết rồi, còn không đi lát nữa sẽ trễ máy bay đó.”
Hai người vẫn nói chuyện phiếm thêm mấy câu nữa, Thái Vũ Hàng mới rời đi, lúc Lý Tang Du trở về phòng, Mộ vẫn chưa ngủ.
“Mẹ, lúc nãy con đã nhìn thấy chú ấy.”
Bởi vì bóng lưng của Lục Huyền Lâm mà Mộ không ngủ được, cậu bé có thể cảm nhận được ba của cậu bé rất đau lòng.
Một mình rời đi, giống như lúc ở thành phố C.
Bây giờ sự ràng buộc giữa bọn họ ngày càng sâu.
“Chú ấy hình như đã hiểu nhầm rồi.”
Lý Tang Du biết người mà Mộ nói là ai, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ, không nói gì.