CHƯƠNG
“Cảnh sát, tôi nói anh này.” Vừa nhìn thấy bóng dáng cảnh sát, chị Thiến liền vội bước tới, muốn tiên hạ thủ vi cường: “Chính là cô ta trộm lắc tay Tiffany phiên bản giới hạn của tôi, để mua chiếc lắc này, tôi nhịn ăn nhịn mặc…”
Nói rồi, nước mắt cũng trào ra, rưng rưng trong mắt, lại chả chịu rơi xuống.
Vừa rồi còn rất hung hăng, bây giờ lại dáng vẻ tội nghiệp đáng thương.
Giả bộ đáng thương trước mặt cảnh sát, vậy cũng nghĩ ra được.
“Chỉ là muốn mua một món đồ tốt làm quà sinh nhất cho mình thôi…”
“Có phải còn có thiệp mừng?” Nghe thấy mấy chữ chị Thiến nói, Từ Bảo Ngọc lẫn trong đám người, cất giọng nói một câu, muốn thu hút chú ý.
“Đúng đúng đúng, còn dùng tiếng Anh viết sinh nhật vui vẻ, còn chúc mừng, đều là tôi đặc biệt kêu cửa hàng làm giúp…”
Hai người kẻ xướng người họa, nhắc nhở những người lần đó nhìn thấy lắc tay và thiệp mừng của Lý Tang Du, nhưng chả mấy ai nhớ rõ.
“Lần đó, lắc tay của Lý Tang Du hình như cũng có thiệp mừng.”
Thấy không ai lên tiếng, Từ Bảo Ngọc cũng không nấp nữa, bước ra. “Tôi còn hỏi Lý Tang Du có phải là bạn nước ngoài tặng không, còn bị cười…”
“Quả thực có việc như vậy…”
Lời vừa nói ra, bèn có người nhớ tới.
Ánh mắt mọi người sáng lên, lúc cảnh sát cân nhắc dẫn Lý Tang Du về hỏi chuyện trước, Lý Tang Du đang trên đầu sóng ngọn gió lại cười ‘phì’ ra tiếng.
Mồm năm miệng mười lập tức yên tĩnh lại, tiếng bước chân ngoài cửa cũng chợt ngừng.
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người nhân vật chính.
Sáu năm an phận, cũng đến lúc khoa tay múa chân rồi.
“Chị Thiến phải không? Tôi muốn hỏi một chút, câu chúc trên thiệp viết gì.”
Thời Nhiên Phong tặng quà Lý Tang Du, trước nay không ký tên trên thiệp, đây là thói quen, vì vậy cô đều có thể đoán ra là ai.
Dù sao bên cạnh cô cũng chỉ anh mới lần nào cũng tặng các loại đồ giới hạn…
Lại không nghĩ tới thói quen đã biến thành ‘chứng cứ’ trong miệng người khác, Thời Nhiên Phong mà biết không biết có thay đổi không đây?
Câu hỏi của Lý Tang Du không làm khó được chị Thiến sớm đã có chuẩn bị, “Hope you never grow old”
Nghe thấy câu trả lời tràn đầy tự tin của chị Thiến, bước chân ngoài cửa lại có chút không yên.
A Minh nhìn Lục Huyền Lâm dáng vẻ nôn nóng, có chút không nhẫn tâm ngăn cản, sáp tới nhỏ giọng hỏi một câu: “Tổng giám đốc, chẳng lẽ anh không tin tưởng cô Lý như vậy sao?”
Giọng nói có chút ý cười, nhắc nhở sự quan tâm của Lục Huyền Lâm quá mức rõ ràng.
Lúc Lục Huyền Lâm biết Lý Tang Du bị vu oan, còn kinh động cảnh sát, liền lập tức tắt cuộc họp online, vội vàng chạy tới, còn tiện tay dẫn theo vài luật sư, trận thế đó khiến cho không ít người ngừng chân suy đoán, thậm chí bàng hoàng trong lòng.
A Minh chỉ cảm thấy mình vai gánh trọng trách, đợi lát nữa quay về, nhất định phải giải thích một phen với ông cụ Lục, bây giờ vẫn chưa nhận được điện thoại cũng xem như may mắn.
Nhưng A Minh làm sao hiểu tâm tình Lục Huyền Lâm lúc này?
Không phải lo lắng, mà là sợ hãi.
Chuyện này khiến anh nhớ tới lần đầu tiên Lý Tang Du vào cục cảnh sát, lúc đó chính vì anh không đến kịp thời mới khiến họ mất đi đứa bé.