CHƯƠNG
Lý Tang Du nhìn Tịch vô tư, nhích tới nhích lui trên người Lục Huyền Lâm.
Người lo lắng lại là Lục Huyền Lâm, bởi anh lo Tịch sẽ bị đụng đầu.
Anh đang nghĩ có nên thay trần xe, nâng lên cao hay không.
“Chú kì quái ơi, mẹ nói với con là quà là do chú tặng!”
Bấy giờ, Tịch chợt nghĩ đến điều gì đó, còn chưa đợi Lục Huyền Lâm phản ứng thì bé đã hôn một cái lên mặt anh.
Điều này đến quá bất ngờ, não Lục Huyền Lâm đình chỉ hoạt động, anh không ngờ tiếp theo vẫn còn cơn oanh tạc nữa.
“Đây là quà con tặng chú, chú yêu…”
Tình yêu thương này quá bất chợt, lại còn rất nồng nàn.
Rõ ràng chỉ là câu yêu của đứa nhóc năm tuổi nhưng không hiểu sao mặt Lục Huyền Lâm lại đỏ lên, anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa, không biết nói gì.
“Chú ơi, sao chú không nói chuyện?”
“Cái này…”
“Chú không thích Tịch à?”
Tịch không thấy Lục Huyền Lâm kích động hay thẹn thùng, thấy anh im lặng thì mắt bé hồng hồng.
“Không, không phải, chú rất thích Tịch!” Lục Huyền Lâm luống cuống tay chân với bé.
Dù nghe vậy nhưng Tịch cũng không lấy làm vui vẻ, bé bất lực nhìn sang Lý Tang Du.
Lý Tang Du lại ngó lơ ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ kia, cô khoan thai nhìn ngắm cảnh bên ngoài.
A Minh nhìn dáng vẻ túng quẫn của tổng giám đốc nhà mình thì cười xấu xa.
Xin lỗi tổng giám đốc, tôi cũng chẳng biết dỗ trẻ con.
Mộ không nhịn được mà kéo tay áo Lý Tang Du: “Mẹ ơi, lát nữa chúng ta đi mua nguyên liệu nấu ăn ạ?”
“Mua nguyên liệu nấu ăn?” Tịch lập tức nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng, bé nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ mong đợi: “Chú ơi, chú làm cơm cho chúng con à?”
Hả? Đối với sự chuyển biến mau lẹ của bé, Lục Huyền Lâm có chút đuổi không kịp…
“Tịch, chú còn có việc.”
Cò cần phải chê tài nấu nướng của cô không hả? Rõ ràng hồi sáng lúc ăn mỳ Ý vui vẻ lắm mà!
Mặc dù mọi thứ đều được Thái Vũ Hàng chuẩn bị, cô chỉ cần nấu lên là xong nhưng rõ ràng cô cũng làm mà!
“A Minh, hai người đưa chúng tôi đến siêu thị là được rồi.” Nói xong bèn đưa địa chỉ cho A Minh xem.
Tịch không hài lòng với câu trả lời này, nhưng bé vẫn là đứa nhóc hiểu chuyện nên không nói gì thêm.
“Vậy được rồi.”
Mộ hơi thất vọng, mặc dù bé chỉ muốn giúp Lục Huyền Lâm nhưng trong lòng vẫn có chút mong mỏi.
“Nếu mọi người không ngại thì tôi sẽ đến!”
Đối với khả năng nấu ăn của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm vẫn có hiểu biết.
Chỉ là như vậy xem ra, sáu năm này cũng không có tiến bộ gì…
Lục Huyền Lâm vừa nói xong, ba ánh mắt đều tập trung nhìn Lý Tang Du.