CHƯƠNG
“Trước tiên để chú Minh dẫn con đi khám có được không? Mẹ ra ngoài, ba sẽ đi tìm con.” Lục Huyền Lâm an ủi Mộ: “Đừng để ba mẹ lo lắng có được không?”
Giọng điệu thân thiết như vậy, Mộ hết cách từ chối, bèn theo A Minh rời đi.
A Minh cảm thấy tổng giám đốc của mình thật sự có tiềm năng làm ba, không biết ông cụ Lục biết mình có thêm hai đứa cháu lớn như vậy thì sẽ nghĩ như nào~
Hơn nữa còn là con ruột của cháu dâu và cháu trai mình thích nhất!
Đợi sau khi Mộ rời đi, Lục Huyền Lâm mới bắt đầu sắp xếp mọi chuyện xảy ra vừa rồi.
Tất cả đều bất ngờ, không kịp đề phòng.
Bây giờ, trong đầu Lục Huyền Lâm vẫn rối bời, giống như một cuộn len.
Anh nhớ đến lời mà lúc Lý Tang Du gọi điện đến đã nói với anh.
Giống như đã nắm được đầu sợi dây, trái tim đập càng nhanh hơn, tâm trạng cũng trở nên có chút hưng phấn, đến tận khi câu nói kia trở nên vô cùng rõ ràng.
Con của chúng ta bị ức hiếp, anh có đến không?
Lục Huyền Lâm cũng đã nghi ngờ thân phận của Mộ và Tịch, chỉ là từ trong miệng Lý Tang Du nói ra mấy chữ này, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.
Lý Tang Du thừa nhận hai đứa bé kia là con của bọn họ… là con của bọn họ?!
Lúc nãy thật sự quá lo lắng cho Lý Tang Du, khiến anh hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều.
Chỉ muốn nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, để bảo vệ cô, tránh cho cô lại đi tìm Thái Vũ Hàng….
Sau khi đến lại xảy ra một loạt chuyện, bây giờ mới bình tĩnh lại một chút.
Nghĩ đến những điều này, Lục Huyền Lâm cảm thấy trái tim của mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực, vô cùng kích động.
Hai đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy lại thật sự là con của anh!
Lục Huyền Lâm vẫn có chút tự trách, nếu như anh điều tra được những tin tức này sớm hơn thì tốt rồi, nếu như anh biết được sớm một chút, sẽ phái người âm thầm bảo vệ hai đứa bé này, bây giờ cũng sẽ không thành ra như thế này!
Mặc dù như thế này sẽ không được Lý Tang Du đồng ý, nhưng đã xảy ra chuyện như thế này, sau này khó tránh sẽ không xảy ra nữa, cho dù như thế nào, anh cũng không muốn hai đứa bé chịu bất kỳ sự tổn thương nào!
“Cách.”
Trong lúc Lục Huyền Lâm suy nghĩ, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Tịch được đẩy ra ngoài, khuôn mặt đã hồng hào trở lại.
Lý Tang Du đi theo bên cạnh, cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là dáng vẻ đứng không vững, Lục Huyền Lâm bước lên ôm cô vào lòng.
Nói với bác sĩ mấy câu, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho Tịch.
Lý Tang Du còn muốn đi theo, lại bị Lục Huyền Lâm ngăn lại, bế Lý Tang Du lên đặt xuống chiếc ghế ở bên cạnh: “Em như thế này cũng không giúp được gì, anh đã bảo bác sĩ sắp xếp phòng bệnh tư nhân cho Tịch rồi, em nghỉ ngơi một lúc trước, lát nữa anh sẽ đưa em qua.”
“Ừ…Mộ đâu?” Lý Tang Du suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lục Huyền Lâm nói không sai.
Trạng thái của cô bây giờ có thể chỉ làm cho bác sĩ thêm phiền thôi!
Nhưng Mộ đâu?