CHƯƠNG
“Vậy thì tốt.”
Dáng vẻ của anh trông có vẻ như đang để ý sao? Biểu cảm của anh bây giờ lẽ nào không phải rất thoải mái sao?
Trong lòng Lục Huyền Lâm có chút nghi hoặc, anh thật sự không để ý, còn cảm thấy rất vui.
Anh không hề biết, lúc trước, mỗi biểu cảm của anh với Lý Tang Du có bao nhiêu sự để ý.
Mà sự để ý của anh lúc đó được thể hiện một cách rất cực đoan.
Bởi vì tôn nghiêm, sự kiêu ngạo của mình, thậm chí hai người còn chưa từng ở với nhau một cách hòa bình.
“Em đã nghĩ xong phải xử lý mấy người kia như thế nào chưa?”
Tạm thời Lục Huyền Lâm chỉ ‘giam’ mấy người Lý Tiểu Đồng lại, trừng phạt như thế nào còn phải xem Lý Tang Du, thủ đoạn của anh đều giống nhau, mặc dù là chiêu chí mạng.
Bây giờ không giống như ngày xưa nữa, anh không thể độc đoán như vậy nữa, anh phải học cách trưng cầu ý kiến.
“Nếu như có thể, tôi hi vọng bọn chúng có thể xin lỗi Mộ và Tịch, mấy đứa bé còn quá nhỏ, tôi không muốn bọn chúng có thái độ với thế giới này.”
Trong chuyện này, hai đứa bé là người bị tổn thương nặng nề nhất, đặc biệt là Tịch, còn bị sợ đến mức ngất đi, có thể bù đắp một chút tổn thương tâm lý cho đứa bé vậy thì bù đắp một chút.
Thế giới của người lớn quá phức tạp, không cần phải hiểu một cách nhanh chóng như vậy.
Lục Huyền Lâm đồng ý với lời nói của Lý Tang Du, quả nhiên suy nghĩ chu toàn hơn anh nhiều, người ba này còn kém người mẹ rất nhiều.
“Vậy lát nữa anh sẽ tìm bọn họ nói chuyện.”
“Tôi cũng phải đi cùng.”
Phải áp chế sự uy phong của bọn họ, dạy bọn họ cách làm người.
Không phải muốn cậy thế ức hiếp người khác sao? Vậy để bọn họ biết được cái gì gọi là cao ngạo, coi thường người khác.
“Ừ, có thể, đúng rồi, Mộ không sao, có lẽ lát nữa là sẽ làm xong các loại kiểm tra.”
Hai người đứng dậy đi tìm Tịch, thông qua cuộc nói chuyện lúc nãy, Lý Tang Du đã bình phục rất nhiều, nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn có chút không được tự nhiên.
Trên đường đi, cuộc nói chuyện cũng bị gián đoạn, nếu như Lục Huyền Lâm không tìm chủ đề để nói chuyện, thì thật sự chỉ còn lại sự im lặng.
Lục Huyền Lâm có chút không cam lòng, với bước chân vội vàng, gấp gáp của Lý Tang Du, anh cũng không tiện lên tiếng.
Lúc Lý Tang Du đi đến phòng bệnh, Tịch vẫn còn đang ngủ, nhưng sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại như bình thường, giống như đang ngủ.
Đôi mắt đỏ hoe vẫn khiến cô có chút đau lòng.
“Tịch.” Lý Tang Du khẽ gọi tên của cô bé, hi vọng Tịch biết được cô đang ở đây.
Trong một hoàn cảnh xa lạ, trẻ con sẽ rất mẫn cảm, lúc Lý Tang Du chỉnh lại chăn cho cô bé, Tịch đã tỉnh lại, nắm lấy tay cô.
Có chút ủy khuất, chu môi nói: “Mẹ, lúc nãy con mơ thấy bà phù thủy, bọn họ rất hung dữ.”
“Không sợ, không sợ, có mẹ đây.” Lông mày Lý Tang Du hơi nhíu lại, nắm chặt lấy tay Tịch.
Lục Huyền Lâm nghe thấy Tịch nói như vậy, suy nghĩ một lúc, sau đó bước mấy bước đi đến bên cạnh giường của Tịch: “Vậy cuối cùng có phải đều bị hoàng tử đánh bại?”