CHƯƠNG
“Này? Cô giáo, cô thấy sao?”
Lục Huyền Lâm vừa nói xong, vị giáo viên vẫn luôn làm như trong suốt lập tức trở thành tiêu điểm.
“Tôi… Tôi…” Cô giáo cúi đầu, lắp bắp không nói được lời nào.
Nhìn dáng điệu của Lục Huyền Lâm là biết thân phận của anh không nhỏ.
Mà cô ta chỉ là một giáo viên, hai bên đều không đắc tội nổi.
“Cô giáo, cô cứ nói thật đi, có chuyện gì cũng có bọn tôi chịu trách nhiệm!” Cô của Lý Tiểu Đồng khinh thường liếc cô giáo một cái.
Đúng là đồ nhát gan sợ phiền phức!
“Là Tịch đẩy bạn nhỏ Đồng Đồng.”
Nghe cô của Lý Tiểu Đồng nói vậy, cô giáo lập tức có can đảm, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lục Huyền Lâm, người này cho cô ta cảm giác rất đáng sợ.
Lý Tang Du hừ lạnh một tiếng, sao một giáo viên như này có thể được tuyển vào cơ chứ?
Đáng ra phải là ngọn đèn sáng trên con đường của bọn trẻ, người này thì hay rồi, chỉ đường cũng chỉ càng lệch mà thôi.
Lục Huyền Lâm có chủ ý nên mới hỏi như vậy, Lý Tang Du cũng không xen vào, cô muốn biết sự thật.
Nhưng mà hiện tại danh tiếng của Lục Huyền Lâm thấp như vậy à?
Cô không biết, sáu năm này, bởi vì tinh thần của Lục Huyền Lâm sa sút nên hầu hết các công việc đều do ông cụ Lục và A Minh quản lý, số lần anh lộ diện lại càng ít, người quen biết anh cũng dần tập trung vào kinh doanh.
Lục Huyền Lâm cũng cảm thấy mình không thể cứ khiêm tốn như vậy.
“Vậy nên đây là lý do cô giáo bỏ bê vết thương trên đầu gối của Tịch nhà tôi? Cô không đối xử công bằng giữa bọn trẻ, cô làm giáo viên kiểu gì vậy?”
Tịch bị thương ở đầu gối?
Giáo viên không để ý, nhưng Lý Tang Du lại biết, nhưng cũng chỉ là vết trầy da nho nhỏ thôi, không có ảnh hưởng gì.
Hóa ra là bị thương ở chỗ này!
Thế mà đứa trẻ này lại chủ động đẩy Tịch? Lý Tang Du nhìn về phía Lý Tiểu Đồng.
Trên mặt lộ ra vẻ hung dữ khiến Lý Tiểu Đồng hơi rụt đầu lại.
“Hơn nữa, tôi đã phái người đi lấy video thu hình tới đây, lúc này chắc cũng gần đến rồi!”
Cái gọi là dạo chơi ngoại thành, chẳng qua cũng chỉ là đưa trẻ tới công viên chơi, vì phòng ngừa đứa trẻ đi lạc nên lựa chọn nơi có camera giám sát.
Hiển nhiên cảnh này cũng đã được quay lại.
Lục Huyền Lâm tung hoành thương trường nhiều năm, đã quen với chuyện làm việc có chứng cứ xác thực.
Lúc này không có camera giám sát để nghiệm chứng, nhưng anh biết Mộ sẽ không lừa anh.
“Ai sợ ai!”
Đương nhiên cô của Lý Tiểu Đồng tin tưởng lời của Lý Tiểu Đồng, mẹ lý Tiểu Đồng cũng tin tưởng, nhưng dáng vẻ căng thẳng của Lý Tiểu Đồng quá mức rõ ràng, khiến cô ta cũng hơi nghi ngờ.
Để sự khác thường của Lý Tiểu Đồng không bị người khác phát hiện, mẹ Lý Tiểu Đồng còn điều chỉnh lại tư thế ôm Lý Tiểu Đồng.
“Không sao đâu, Tiểu Đồng, ba sắp tới rồi.”