CHƯƠNG
Khi Lục Dĩ Mai ra tòa, người của nhà họ Lục đều đến, nhưng Lục Huyền Lâm lại không tới.
Anh thật ra rất muốn đi, tuy anh đã biết kết quả, nhưng anh muốn nhìn xem sau khi Lục Dĩ Mai biết Lý Tang Du còn sống thì sẽ đưa ra quyết định như nào.
Kết quả vẫn sẽ không thay đổi, người của nhà họ Lục chắc chắn sẽ rất tức giận, anh vẫn là không muốn đi tiếp nhận lửa giận không lý trí đó!
Khi xét xử, cảm xúc của Lục Dĩ Mai có chút không ổn định, Lục Hương Cầm nhìn mà trong lòng khó chịu, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lục Dĩ Mai bởi vì lời của Lục Huyền Lâm mà trở nên từ chối nhận tội, nhưng vì chứng cứ rõ ràng, nên sự phản đối của cô ta không có tác dụng gì, cuối cùng bị tuyên án năm tù, trong vòng năm không thể kháng án.
A Minh nhớ rất rõ quá trình, vừa kết thúc thì nói mọi chuyện cho Lục Huyền Lâm, sau đó cũng hoàn thành lời giao phó của Lục Huyền Lâm.
Khi Lục Dĩ Mai bị áp tải đi thì vô ý cho cô ta nhìn thấy hình ảnh dạo gần đây của Lý Tang Du.
“Không, không thể nào, sao có thể chứ? Không thể nào!”
Lục Dĩ Mai không tin cái mình nhìn thấy, đợi đến khi cô ta phản ứng lại thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của A Minh.
Lục Dĩ Mai giãy giụa muốn đi tìm A Minh nhìn cho rõ, nhưng cô ta sao cũng không trấn áp được, theo người khác thấy chính là muốn chạy trốn, cuối cùng giám ngục chỉ đành rút rùi cui điện, làm cô ta ngất rồi lôi đi.
Người trong tòa bàn luận, người của nhà họ Lục ngược lại không nói gì cả, ngay cả ba của Lục Dĩ Mai cũng không làm thinh nữa. Chỉ có Lục Hương Cầm kích động đứng dậy, cuối cùng ngất xỉu.
Sau đó Lục Dĩ Mai phát điên ở trong tù, những điều này đương nhiên đều là chuyện say này rồi nói.
Chuyện của cô ta đã kết thúc.
…
“Cậu chăm sóc ông cụ Lục, sau khi trở về gọi bác sĩ gia đình đến khám.”
Lục Huyền Lâm xem livestream trong quán bar, đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh cuối cùng Lục Dĩ Mai bị lôi đi.
Chỉ có thể nói là đúng người đúng tội.
“Tổng giám đốc, anh bây giờ ở quán bar làm cái gì?” A Minh vào ban ngày thì nghe thấy tiếng của nhân viên pha chế.
Có điều đi bar ban ngày cũng chỉ có thể xem như đi phòng trà.
“Tôi có việc, không nói nhiều với cậu nữa!”
Lục Huyền Lâm lười giải thích, A Minh cũng chỉ đành thôi.
Ừm… tổng giám đốc anh không phụ lòng cô Lý là được.
Trịnh Mễ Á lúc này cũng đến rồi, Lục Huyền Lâm ngồi ở quầy bar, nhìn cô ta đi vào.
Dáng vẻ đó, ngược lại cũng hiểu tại sao Trịnh Uyển Khanh lại thích người này như vậy.
Nhân vật số một số hai ở thành phố A, tướng mạo rất đẹp trai.
Nếu không có chuyện oanh oanh liệt liệt năm trước, Trịnh Mễ Á nhất định cũng bị Lục Huyền Lâm thu hút.