CHƯƠNG
Ông cụ Lục đã rất lâu không có ăn cơm riêng rồi, hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
Mẹ Lục ôm nghi vấn đi tới phòng bếp, bê đồ ăn đã chuẩn bị xong lên, bà ta ở trong phòng sách nghe thấy âm thanh kích động của ông cụ Lục.
Nhưng bà ta không nghe rõ.
Hôm nay ông cụ Lục sao lại vui như vậy?
Đẩy cửa ra, lại nghe thấy một câu như này.
“Vu Thiến, đây là thật sao? Tang Du thật sự còn sống sao?”
Mẹ Lục sững người, thu chân định bước vào.
Cái gì? Lý Tang Du còn sống sao?
Một người đã chết năm, còn sống?
Ông cụ đã già rồi, thính giác không bằng trước đây cho nên không phát hiện mẹ Lục đến.
“Vu Thiến, cô nói cho tôi biết Tang Du sống ở đâu được không? Đợi chút, tôi viết lại.”
Ông cụ Lục đeo kính lão lên viết lại địa chỉ mà Vu Thiến nói.
Hôm nay Vu Thiến đi theo nên nói lại tất cả điều mình biết cho ông cụ Lục.
Trước đây là bắn tin cho Lục Dĩ Mai, hại Lý Tang Du, bây giờ nói với ông cụ Lục, cũng không biết liệu có giúp được Lý Tang Du không?
Mẹ Lục lén lút nhìn thấy ông cụ để địa chỉ vào trong ngăn kéo thì rời đi.
Bà ta cũng không biết mình tại sao lại rời đi, tại sao muốn nghe trộm, nhìn trộm.
Chỉ là trạng thái của bà ta bây giờ rất không tốt.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, một người đã chết năm vậy mà còn sống?
Vu Thiến, Vu Thiến đó không phải bạn thân trước đây của Lý Tang Du hay sao? Lại là người đâm sau lưng hay sao?
Cô ta tại sao muốn nói cho ông cụ Lục biết chuyện Lý Tang Du còn sống?
Lẽ nào cô ta đều luôn biết Lý Tang Du còn sống sao? Tại sao bây giờ mới nói? Có phải là vì đòi tiền không?
Nếu Lục Huyền Lâm biết thì phải làm sao?
Rồi đột nhiên nhớ tới lời mà ông cụ Lục hỏi khi gọi bà ta tới, trong lòng ngây ra.
Huyền Lâm có phải sớm đã biết rồi không? Chẳng trách bây giờ nhà cũng không về!
“Bà chủ, bà làm sao vậy?”
Người giúp việc thấy mẹ Lục mặt mày trắng bệch, vội vàng chạy tới đỡ.
Mẹ Lục xua tay, đưa đồ ăn sáng trong tay cho người giúp việc: “Cô đi đổi một phần đồ ăn sáng nóng cho ông cụ, tôi cảm thấy có hơi choáng nên về phòng.”
“Vâng bà chủ.”
Một người đã chết năm đột nhiên xuất hiện, nhất định có ý đồ gì đó! Bà ta nhất định phải ngăn chuyện này lại!
Mẹ Lục thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.
Bà ta luôn cảm thấy năm nay Lục Huyền Lâm sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, đều là do lỗi của Lý Tang Du.