CHƯƠNG
“Cũng không biết Trịnh Mễ Á này nghĩ gì, cũng không mệt, bây giờ lại nói với ba, cũng không biết ba xử lý thế nào.”
Trịnh Uyển Khanh bực tức nói, cô ta rất thất vọng về Trịnh Khôi, luôn nói với ông ta, nhưng ông ta lại không để trong lòng
Đủ thấy được địa vị của cô ta không bằng Trịnh Mễ Á cỡ nào.
“Được rồi, đừng tức giận, Trịnh Mễ Á này không đắc ý được mấy ngày nữa đâu.” Tiêu Hà vỗ tay của Trịnh Uyển Khanh, đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho Trịnh Uyển Khanh xem một lượt.
“Con xem thử có chỗ nào chưa viết đúng không?”
“Mẹ, ba thật sự ký tên rồi sao?”
Trịnh Uyển Khanh nhìn chữ kỹ của Trịnh Khôi, khỏi nói trong lòng vui cỡ nào.
Chuyện mà mẹ Lục nghe vừa rồi, sắp xảy ra rồi, dạo này chuyện tốt nhiều như vậy, là ông trời cuối cùng cũng chiếu cố con rồi sao?
Nhưng với sự hiểu biết về Trịnh Khôi, ông ta không thể ký vào thỏa thuận ly hôn này được.
Nhà họ Trịnh có thể có quy mô lớn như vậy, hai phần ba công lao đều là đến từ mẹ của Trịnh Mễ Á.
Tài sản này nói thế nào cũng phải chia một nửa, Trịnh Khôi nỡ sao?
“Chuyện này, con hiểu mẹ không phải là được rồi sao.”
Tiêu Hà hiểu Trịnh Khôi, ông ta không thể ký tên.
Vì vậy lợi dụng một đống văn kiện, có được chữ ký của Trịnh Khôi.
Tuy cách làm ngu xuẩn, nhưng có tác dụng là được rồi.
Tiêu Hà không đợi được nữa rồi, bà ta đã đợi hai mươi mấy năm rồi, thanh xuân của bà ta, thời gian của bà ta đều đã tiêu tốn ở trên người Trịnh Khôi.
Ngay cả con gái của mình cũng phải chịu khổ lâu như vậy, còn vì gia thế của mình mà không tìm được một nhà chồng tốt.
Tiêu Hà thật sự chịu đủ rồi, tuy chính thất đó đã là trạng thái sắp chết không sống được nữa, nhưng bác sĩ vẫn không cho đáp án chính xác.
Còn không biết phải đợi bao lâu nữa, lẽ nào bà ta thật sự cứ kéo dài tiếp như vậy?
“Mẹ, chỗ này mẹ viết một nửa tài sản, ba không đau lòng sao?”
“Nhưng công ty thuộc về chúng ta, kiếm lại không phải là chuyện sớm muộn hay sao? Hơn nữa con không lâu nữa thì có thể gả vào nhà họ Lục rồi, mẹ tin ba con sẽ không không biết nặng nhẹ như vậy!”
Trịnh Uyển Khanh gật đầu: “Có lý, mẹ muốn con làm như nào?”
“Con nghĩ cách giúp mẹ cầm chân Trịnh Mễ Á là được, dù sao cũng là một người không có não.”
“Vậy nếu như bọn họ gọi điện cho ba…”
“Hừ,” Tiêu Hà cười lạnh một tiếng: “Con cảm thấy mẹ sẽ không nghĩ tới điểm này sao?”
Sớm đã nhân lúc Trịnh Khôi tắm, block số điện thoại của mẹ con nhà đó rồi, lát nữa Trịnh Khôi họp, điện thoại cũng tắt máy.
Bà ta sớm đã tính toán sẵn rồi, dù sao gừng càng già càng cay.
“Hơn nữa, mẹ lần này không phải là muốn bọn họ trực tiếp ly hôn, mẹ chỉ là muốn bọn họ hoàn toàn toang thôi!”