CHƯƠNG
“Mễ Á, con cảm thấy mẹ nên tha thứ cho ba con không?”
Trịnh Mễ Á đẩy mẹ của mình đến công viên, mẹ Trịnh đột nhiên hỏi.
Cô ta bỗng cảm thấy mẹ của mình lập tức già đi rất nhiều, cô ta không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
Cô ta biết mẹ luôn nhẫn nại vì cô ta, mà cô ta kiên trì vì lời hứa của Trịnh Khôi!
Hiện nay, chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi, cho dù đây là âm mưu của Tiêu Hà, Trịnh Khôi mấy ngày không về nhà là thật, ngay cả mẹ Trịnh bệnh nặng cũng chưa từng tới thăm mấy lần.
“Mễ Á, mẹ biết dạo này công ty của ba con xảy ra chuyện, bản thỏa thuận ly hôn này, mẹ cảm thấy khá tốt, con thì sao?”
Lời của mẹ rất bình thản, giống như đang nói chuyện thời tiết hôm nay tốt như nào, Trịnh Mễ Á nghe thì rất không thoải mái, trong lòng đã hạ quyết tâm.
Cô ta nên đồng ý chuyện Lục Huyền Lâm nói.
“Mẹ, nếu như mẹ không muốn kiên trì nữa thì đồng ý đi, con gái bằng lòng chăm sóc mẹ cả đời!”
Bây giờ, con nên để ba nếm một chút đau khổ.
Lục Huyền Lâm trước sau nhận được điện thoại của Trịnh Mễ Á và mẹ Lục.
Chuyện trù bị cũng đến lúc lên lịch trình rồi.
Dạo này Trịnh Khôi và Lý Hùng Thành là càng lúc càng quá đáng rồi, liên thủ cướp dự án của Lục Thị, bây giờ mẹ của Trịnh Mễ Á sẽ không cấp vốn cho công ty nữa, đến lúc cho một kích trí mạng, đồng thời hoàn toàn đuổi cổ Trịnh Uyển Khanh ra khỏi bên cạnh.
A Minh nhìn sự chuẩn bị của Lục Huyền Lâm, cảm thấy Lục Huyền Lâm đối với Trịnh Uyển Khanh rất tàn nhẫn, dù sao trước đây cũng là người yêu…
Nhưng người từng làm tổn thương Lý Tang Du, ở bên cạnh Lý Tang Du thêm một phút thì anh không yên tâm, chuyện tuyệt tình, anh đều nguyện ý làm, chỉ cần Lý Tang Du bình an.
“A Minh, vừa rồi mẹ tôi gọi điện nói chuyện gì vậy? Tôi không nghe.” Lục Huyền Lâm ấn huyệt thái dương của mình, dạo này bận qua bận lại, có hơi mệt mỏi.
“Ừm, bà chủ hy vọng tổng giám đốc anh trở về một chút, có chuyện lớn muốn thương lượng với anh.”
Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?
Lục Huyền Lâm cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện anh bây giờ đi thăm các con, lại không thể từ chối, nếu như ông nội xảy ra chuyện thì sao?
“Vậy cậu chuẩn bị một chút, tôi bây giờ trở về, cậu để mắt tới Trịnh Khôi cho tôi.”
Sau khi Trịnh Uyển Khanh rời khỏi quán cà phê thì tức tốc chạy tới nhà họ Lục, muốn đi an ủi mẹ Lục một phen.
Hoàn toàn không biết chuyện mình lên kế hoạch đã mất đi phương hướng.
Còn rất may mắn gặp được Lục Huyền Lâm ở cửa: “Anh Huyền Lâm, khéo quá.”
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, lông mày của Lục Huyền Lâm nhíu lại.
Đây lẽ nào là chuyện lớn đó sao? Mẹ lại đang làm chuyện vô nghĩa gì sao?
“Cô đến đây làm gì?”
“Em đến thăm bác gái.”
Mặt nóng áp mông lạnh, Trịnh Uyển Khanh vẫn có thể duy trì tâm thái tươi tắn.
Dù sao bây giờ Lục Huyền Lâm không có trực tiếp đuổi cô ta đi là không quá đáng rồi.
“Cùng nhau đi vào thôi.”