CHƯƠNG
“Ha, sao có thể không gặp được chứ, anh đứng ở cửa không đi vào chẳng phải là vì cảm thấy tôi nhất định sẽ ra gặp ông đấy sao?” Lý Tang Du đứng lên: “Ông nội là người đối xử với tôi tốt nhất. Ông đang ở đâu?”
“Ông nội không muốn làm em khó xử, đang chờ trên xe.” Lục Huyền Lâm xấu hổ gãi đầu: “Ông cũng biết chuyện hai đứa trẻ rồi.”
Anh phải nhắc nhở Lý Tang Du một chút.
“Mẹ, mẹ nói chúng ta đi gặp ông nội của ba à?”
Nghe nói chuẩn bị đi gặp ông nội của Lục Huyền Lâm, Tịch Tịch kích động đến khó tả, dọc đường đi hỏi không dứt miệng.
“Thế con phải gọi là gì ạ?”
“Ông cố, ông cố nội.”
So ra thì Mộ Mộ bình tĩnh hơn nhiều, còn đáp lời Tịch Tịch, cũng không biết học ở đâu mà biết nhiều thế.
Ông cụ chắc chắn rất thích hai đứa bé này.
“Nếu có thể đến nhà họ Lục, chắc hẳn Mộ Mộ và Tịch Tịch sẽ mang tới không ít sức sống.” Lục Huyền Lâm quan sát Lý Tang Du, muốn biết thái độ của cô với chuyện này.
Tâm nguyện lớn nhất của Lục Huyền Lâm là đón bọn họ về nhà họ Lục.
Vẻ mặt Lý Tang Du không chút thay đổi, khiến Lục Huyền Lâm thoáng mất mát.
Cô ấy không nghe thấy sao? Chắc tại hai đứa trẻ nói to quá, cô ấy chỉ chú ý đến con thôi.
Lần thứ hai, lại không còn dũng khí nói ra miệng nữa.
Lục Huyền Lâm đã có được rất nhiều rồi, cũng không dám vọng tưởng nhiều hơn nữa. Nếu không sẽ dọa Lý Tang Du bỏ chạy, khiến anh lần nữa không tìm được cô.
Thật sự rất đáng sợ.
Lý Tang Du đều nghe thấy hết, cũng biết tâm tư Lục Huyền Lâm, thậm chí là tâm tư nhà họ Lục. Cô không thể cho ra đáp án, vậy dứt khoát ra vẻ không nghe thấy là được rồi.
Hai con là điều quan trọng nhất đời cô, cho dù thế nào cô cũng sẽ không nhường lại hai bé. Nếu để hai đứa tự chọn, bọn nhỏ cũng sẽ không chọn rời bỏ cô.
Lần này gặp ông cụ Lục, cô muốn lên tiếng giải thích, hy vọng ông cụ không buồn khổ vì suy nghĩ ích kỷ của cô.
Khi gần tới bãi đỗ xe, Lục Huyền Lâm cảm thấy đáy lòng dâng lên chút bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý Tang Du tinh mắt, vừa đến bãi đỗ đã nhìn thấy xe, nhưng không thấy ông cụ Lục nhiệt tình tiếp đón, ghế sau không có lấy một bóng người…
“Lục Huyền Lâm, cửa xe đang mở kìa… sao gậy chống của ông nội lại rơi bên ngoài?”
Nhìn thấy thấy Trịnh Uyển Khanh hớt hải chạy về nhà, Tiêu Hà hơi khó hiểu.
Lúc nãy ra ngoài vẫn còn vui vẻ rạng rỡ cơ mà?
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không cố ý, không phải con cố ý đâu.” Trịnh Uyển Khanh đẩy Tiêu Hà ra rồi xông vào trong phòng.
Mọi chuyển xảy ra quá bất ngờ, cô ta thật sự không hề cố ý.