CHƯƠNG
Lục Huyền Lâm đánh mắt nhìn Lý Tang Du rồi mới vào phòng bệnh.
Lý Tang Du thẳng thừng phớt lờ ánh mắt quan tâm đó.
Những người khác chờ bên ngoài thỉnh thoảng ngó vào trong, ông cụ Lục gọi Lục Huyền Lâm vào chắc chắn là có lý do, bọn họ dù lo nhưng cũng không vội.
Sau khi Lục Huyền Lâm đi ra, những người khác mới vào.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du biết ngay là ông cụ vừa nói chuyện gì ghê gớm lắm.
“Anh vẫn ổn chứ?” Dẫn hai đứa trẻ đi qua, chờ vắng người một chút rồi cô vào thăm ông nội sau.
“Ừ.” Lục Huyền Lâm cười trừ: “Ông nội muốn gặp em.”
“Tôi biết rồi, chờ chút đã. Anh đã biết là ai chưa?”
“Em cũng biết là ai mà, đừng nói nữa, vào đi đã.”
Lục Huyền Lâm đánh trống lảng, dẫn Lý Tang Du và hai đứa trẻ vào phòng bệnh. Lúc này ông cụ Lục đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Nhìn thấy Lý Tang Du, ông lập tức vui vẻ hơn nhiều.
Thời gian là thứ gì đó rất đáng sợ, đối với người lớn tuổi thì càng đáng sợ hơn. Sáu năm trôi qua, đầu ông cụ Lục đã đầy tóc bạc, trên mặt đầy dấu vết của thời gian.
Không còn là ông lão phong độ của ngày xưa nữa.
“Ông nội.”
Nhìn thấy ông cụ, hai mắt của Lý Tang Du lập tức ươn ướt.
Ông đối xử với cô như cháu gái ruột, là cô bất hiếu, lâu như vậy mà không tới thăm ông.
“Ông cố.”
Hai đứa nhỏ biết điều gọi một tiếng, âm thanh non nớt trong trẻo khiến trong lòng ông cụ vui mừng.
“Ôi, Tang Du, hai đứa bé này là con của Lâm đúng không?”
Ông cụ vẫy tay gọi ba mẹ con Lý Tang Du qua.
“Lâm? Ông đang nói tới ba đúng không ạ?” Tịch Tịch hoang mang hỏi, nhìn Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du không cần trả lời nữa, tất cả mọi người đều đã biết.
Đúng là cháu trai cháu gái của mình rồi! Mẹ Lục nghĩ tới đây liền kích động nắm tay ba Lục, cảm nhận được ba Lục cũng đang xúc động như bà.
Thấy Lý Tang Du không phản bác, Lục Huyền Lâm cũng rất vui.
Thì ra em không phản đối việc nói cho người nhà anh biết.
Người vui sướng nhất là ông cụ Lục, có thể gặp các chắt lúc còn sống là ông thỏa mãn lắm rồi, cứ nghĩ đó chỉ là hy vọng xa vời, ai ngờ có thể biến thành sự thật.
Đây chính là kết quả mà ông muốn thấy nhất.
Lý Tang Du cũng cho rằng không cần nói thêm gì nữa, đây là sự thật không ai có thể thay đổi, biết rồi thì thay đổi được gì?
Cô chỉ muốn trò chuyện với ông cụ thôi.