Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

chương 826

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Sắc mặt Ngụy Như Mai cứng đờ, còn tưởng Tư Bác Văn quên đề tài này rồi, không ngờ quay đi quay lại vẫn bị nhắc tới. Viền mắt cô ta thoáng cái ửng đỏ, đáy mắt rưng rưng: “Xin lỗi Bác Văn, lúc ấy em cũng là bất đắc dĩ thôi… Trong nhà xảy ra chuyện, em không còn cách nào khác, đành phải trở về, thậm chí còn không kịp nói với anh một tiếng, nhưng mà em…”

“Chuyện gì mà khiến em không nói không rằng đã bỏ đi? Chuyện gì mà khiến em bao năm qua không một tin tức? Ngụy Như Mai, em biến mất bao lâu rồi?” Lời này của Tư Bác Văn tràn đầy chất vấn và bất mãn. Nhiều năm như thế, cũng không biết cô ta đã vượt qua thế nào.

Vậy mà giờ cô ta trở về, lại không chịu nhắc tới một câu.

“Bác Văn, em không cố ý mà, em thật sự có chuyện khó nói…” Ngụy Như Mai muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng đã bị Tư Bác Văn cắt ngang.

Anh đứng bật dậy, thẳng tay đẩy Ngụy Như Mai ra rồi chống tay xuống bàn, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta, như muốn nhìn thấu sự thành thật bên trong: “Chuyện khó nói của em chính là mang thai sao?”

Giọng anh rất nhẹ, nhẹ tựa lông chim phất qua đáy lòng, nhưng lại khơi dậy sóng cuộn biển gầm.

Ngụy Như Mai há hốc miệng muốn giải thích, nhưng cả một hồi lâu cũng không thể thốt ra lời nào.

Sao lại thế được chứ? Cô ta giấu kỹ lắm mà. Sao vẫn bị Tư Bác Văn phát hiện…

“Chờ em nghĩ xong nên giải thích thế nào thì hẵng nói cho tôi biết.” Cuối cùng, Tư Bác Văn thỏa hiệp trước, anh đứng cách ra vài bước, nói xong mới xoay người xuống lầu.

Vừa đi anh vừa gọi vào một dãy số lạ: “Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang làm gì?”

“Sau khi rời biệt thự, cô ấy vào thẳng bệnh viện.”

Lục Nghiên Tịch nằm trên giường bệnh màu trắng không chút sức sống, thẫn thờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mọi ồn ào bên tai đều từ từ lắng xuống.

“Sao lại nhập viện nữa rồi?” Hoắc Vũ Khải đẩy cửa bước vào, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Anh ta đi tới cạnh giường, đặt đồ trong tay xuống, sau đó kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô.

Nghe thấy tiếng, Lục Nghiên Tịch mới quay đầu lại, thấy là Hoắc Vũ Khải, cô gắng nở nụ cười gượng gạo.

“Không muốn cười thì đừng có cười.” Nhìn thấy cô như vậy, Hoắc Vũ Khải rất đau lòng, nhưng anh ta chỉ có thể che giấu tình cảm này thật sâu, không cách nào nói ra.

Hoặc nên nói là… anh ta không muốn tạo thêm áp lực cho Lục Nghiên Tịch nữa.

“Những gì em muốn đều có được, nhưng bây giờ, em cũng không biết nên nói thế nào, em chỉ không muốn xa Tư Bác Văn thôi.” Thật sự không muốn. Khi khoảnh khắc này tới thật, đáy lòng Lục Nghiên Tịch chỉ có kháng cự mà thôi.

Cô suy nghĩ cả một ngày mà vẫn không thông. Bệnh của cô không thể kéo dài thêm nữa, dù gì Ngụy Như Mai cũng đã trở lại, cô muốn ly hôn thuận lợi thì dễ rồi, chỉ thiếu một câu nói là cô có thể trở thành vợ trước của Tư Bác Văn ngay.

Sự bi thương trên gương mặt cô nhân lên bội phần, Hoắc Vũ Khải đều thấy rõ: “Lần này Ngụy Như Mai trở về không phải đột nhiên. Bằng không đã chẳng trở lại trong thời gian thế này. Em có thể ngẫm lại xem, vì sao Tư Bác Văn lại bỗng dưng thay đổi thái độ với em.”

“Vì sao?” Lục Nghiên Tịch còn chẳng muốn dùng đầu óc để nghĩ nữa, thẳng thừng hỏi Hoắc Vũ Khải, ánh mắt tìm tòi mang theo vẻ kháng cự.

Cô muốn biết, mặt khác cũng không muốn biết.

Hoắc Vũ Khải không trả lời, chỉ đi ra ngoài phòng bệnh, tới khi trở về, trên tay anh ta cầm theo tạp chí tài chính và kinh tế, trên bìa là hình ảnh cô và Tư Bác Văn trong buổi tiệc, cả hai cùng nở nụ cười, nhìn trông ngọt ngào vô cùng.

“Nghĩa là sao?” Đáp án gần như đã được miêu tả vô cùng rõ ràng rồi, Lục Nghiên Tịch muốn khống chế bản thân không nghĩ nữa, nhưng lại không nhịn nổi.

Không thừa nhận cũng không được, cô đã bị lợi dụng rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio