CHƯƠNG
Tư Bác Văn càng hoảng hơn, nghe được giọng của Ngụy Như Mai, nhịp tim nảy lên đã lâu không thấy lại lần nữa quay trở lại trong cơ thể anh, đã rất lâu rất lâu rồi, anh chưa từng có cảm giác tim đập nhanh như vậy.
“Như Mai, em nghĩ nhiều rồi. Nếu như Lý Tang Du chết thì sẽ thiếu mất một quân bài giam chân Lục Nghiên Tịch. Anh nhất định phải bảo đảm Lục Nghiên Tịch thuận lợi kế thừa Lục Thị, nếu không kế hoạch của anh sẽ đổ sông đổ bể hết, em hiểu không?” Anh thề son sắt, dường như lời giải thích vừa rồi chỉ là một lý do.
Giọng nói lạnh nhạt khác thường, khiến khóe miệng của người trong phòng càng lúc càng cong lên: “Thực sự chỉ là lợi dụng thôi sao?” Ngụy Như Mai thấp giọng nói.
“Đúng, chỉ là lợi dụng!” Tư Bác Văn vừa an ủi Ngụy Như Mai vừa dùng chìa khóa mà dì Lý đưa tới. Sau khi chính xác tra chìa vào, anh lập tức mở cửa phòng ra.
Ngụy Như Mai dựa vào bên giường, đối diện với cửa. Khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tư Bác Văn, khóe môi cô ta giương lên: “Bác Văn.”
“Làm chuyện hồ đồ gì vậy!” Tư Bác Văn vừa đánh mắt đã nhìn thấy máu ở trên đất, còn cả cổ tay của Ngụy Như Mai nữa, một vết rạch kéo dài cả cổ tay đang chảy máu không ngừng.
Nét mặt cô ta cũng trắng nhợt một cách khác thường khiến Tư Bác Văn càng thêm hoảng loạn. Anh vội vàng bước nhanh qua đó, xé áo sơ mi của mình ra băng tay lại cho Ngụy Như Mai.
Dáng vẻ anh cúi đầu nghiêm túc giống hệt như lúc trước. Lúc ấy, trong mắt trong tim của Tư Bác Văn đều là cô ta, Ngụy Như Mai hé miệng cười, bỗng hôn lên trán Tư Bác Văn. Thấy anh ngạc nhiên ngẩng đầu, cô ta mỉm cười: “Bác Văn, nhất định đừng rời xa em, mãi mãi.”
“Ngoan, anh sẽ không rời xa em.” Tư Bác Văn yêu chiều nói. Sau khi băng bó kỹ vết thương, anh lập tức lạnh lùng sai bảo: “Tới bệnh viện.”
Người vừa mới về nhà lại lập tức quay lại bệnh viện, dì Lý nhìn đèn xe đi càng lúc càng xa, sắc mặt thoáng hiện nét xoắn xuýt. Bà biết câu chuyện của ba người này, cho nên vào lúc cần thiết, bà đều đứng về phía Ngụy Như Mai. Bà chỉ hy vọng Tư Bác Văn có thể được vui vẻ hạnh phúc.
Mong là như vậy.
Mà ba người vẫn luôn rất trùng hợp, lại có thể gặp nhau.
Bởi vì Tư Bác Văn sợ Ngụy Như Mai lại tiếp tục tự sát nên để cô ta nhập viện luôn, mà phòng bệnh lại ở ngay bên cạnh phòng của Lý Tang Du.
Một buổi tối náo loạn chó sủa gà bay, đương nhiên là Lục Nghiên Tịch biết bên cạnh xảy ra chuyện gì. Cô bất giác giơ tay lên nhìn, sau đấy thất vọng buông xuống, “Vũ Khải, em muốn ăn táo.” Lục Nghiên Tịch dời lực chú ý lên đồ ăn.
Hoắc Vũ Khải vui khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, mặc dù sẽ khó chịu nhưng thà đau một lần rồi thôi, cắt đứt sớm cũng tốt.
Anh ta gọt táo cho Lục Nghiên Tịch xong, lấy cớ đi rửa tay để ra khỏi phòng bệnh. Lúc ngang qua phòng kế bên, anh ta cố tình liếc nhìn vào trong, Tư Bác Văn đang an ủi Ngụy Như Mai.
Chỉ liếc một cái Hoắc Vũ Khải cũng cảm thấy đáng ghét vô cùng, ngoảnh đầu đi đến nhà vệ sinh.
Anh ta ghét cay ghét đắng những việc mà Tư Bác Văn đã làm, cũng thấy buồn cho Lục Nghiên Tịch, đến mức khiến anh ta vô cùng mất bình tĩnh, đành phải ở trong nhà vệ sinh một lúc cho tâm trạng lắng xuống, sợ bị Lục Nghiên Tịch phát hiện ra sơ hở.
Đợi một lúc lâu mà không thấy Hoắc Vũ Khải quay lại, Lục Nghiên Tịch lo anh ta sẽ chạm mặt Tư Bác Văn. Cô vội vàng ra khỏi phòng bệnh, vô thức liếc nhìn vào phòng bệnh kế bên.
Chỉ cần một cái nhìn này thôi cũng khiến cô thật sự muốn khoét mắt mình ra. Đúng là tự đào hố chôn mình, vậy mà cô lại muốn đi xem thử. Muốn đã đành, đằng này còn nhìn thấy rõ cảnh tượng ấy của hai người họ.