CHƯƠNG
Bác sĩ nhìn người đi tới, trong lòng lập tức nổi giận: “Mọi người đi ra ngoài mau, đây là phòng phẫu thuật, bệnh nhân này đã nguy kịch, nếu không cấp cứu thì nhất định sẽ không kịp.”
Giọng điệu của bác sĩ thể hiện rõ sự lo lắng, nói xong cũng không thèm quan tâm đến những người kia. Y tá kia đang cứu người, định tới đuổi bọn họ đi, nhưng mấy vệ sĩ đứng sừng sững ở đó, lời nói của cô ta mắc lại trong miệng.
Không biết Lục Nghiên Tịch lấy sức lực từ đâu ra để thoát khỏi tên vệ sĩ, cô đi tới thẳng thừng dang hai tay ngăn Tư Bác Văn lại: “Không được, nếu anh muốn đi qua thì giẫm lên xác tôi này.”
“Cô tưởng là tôi không dám à?” Ánh mắt Tư Bác Văn vô cùng nghiêm túc.
Cô có lý do để tin rằng Tư Bác Văn không hề nói đùa, nhưng cô không hề lùi bước.
Sau gần hai phút bế tắc, Tư Bác Văn thực sự mất kiên nhẫn: “Lục Nghiên Tịch, nếu cô không tránh ra thì tôi sẽ vứt thẳng cô ra ngoài đấy!” Anh khẽ gầm lên một tiếng, nhưng tay vẫn không nhúc nhích.
Anh không biết tại sao khi nhìn thấy Lục Nghiên Tịch thế này, anh lại do dự.
“Tùy anh.” Lục Nghiên Tịch không chịu nhường.
“Tốt lắm, ném cô ta ra ngoài cho tôi, các anh cứu cô ấy trước cho tôi.” Tư Bác Văn lạnh lùng ra lệnh, nhìn Lục Nghiên Tịch đang giãy dụa khóc lóc khi bị vệ sĩ kéo ra ngoài, anh bế Ngụy Như Mai vào, đặt trên một chiếc giường khác.
Thấy bác sĩ còn đang bận rộn, anh trực tiếp uy hiếp: “Nếu anh không cứu cô ấy thì anh và cả nhà anh sẽ phải chết chung!”
Lời này tuy rằng điên cuồng nhưng nhìn cách hành động của người này, các bác sĩ cũng tin mấy phần là thật.
“Để tôi cứu.”
Chỉ cần phòng bệnh của Lục Nghiên Tịch xảy ra chuyện, bất kể lớn nhỏ thế nào, y tá trực ban cũng sẽ đều thông báo cho Mộ Bảo Vinh. Vậy nên lần nào anh ấy cũng có mặt, mà lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc vào bệnh viện có người đã nói cho anh ấy biết tình hình, anh ấy vội vàng chạy tới, còn đang thở hổn hển thì đã nhìn thấy trên hành lang Lục Nghiên Tịch đang bị giữ lại, ánh mắt lập tức lộ ra sự thương xót.
Giọng nói của anh ấy vang lên, các vệ sĩ tự giác tránh sang một bên, chờ Mộ Bảo Vinh bước vào.
“Anh?” Tư Bác Văn không tin lắm. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộ Bảo Vinh lấy thẻ công tác là bác sĩ điều trị chính của mình ra, anh ấy đi vào bên trong kiểm tra vết thương của Ngụy Như Mai: “Lập tức truyền dịch, bệnh nhân mất máu quá nhiều, chuyển sang phòng phẫu thuật bên cạnh trước đã, kiểm tra ngân hàng máu xem có máu dự trữ không, hay là ai có chung nhóm máu với cô ấy?”
Sau khi hỏi xong, Tư Bác Văn liếc nhìn một lượt những người đứng ở bên ngoài nhưng không ai lên tiếng.
“Lấy máu của cô ta, cô ta có nhóm máu O.” Thấy không ai nói gì, Tư Bác Văn chỉ vào Lục Nghiên Tịch khẽ nói.
Khi làm việc Mộ Bảo Vinh rất nghiêm túc nhưng khi nhìn thấy người đàn ông kia chỉ vào Lục Nghiên Tịch, trong mắt anh ấy liền hiện ra sự chán ghét với người này.
Đây là lần thứ hai anh ấy gặp Tư Bác Văn, lần này lại càng khó chịu hơn.
“Không lấy máu của cô ấy được, đổi người khác đi.” Mộ Bảo Vinh từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Tư Bác Văn, cơ thể Lục Nghiên Tịch chưa truyền hết máu thì sợ cô đã chết rồi.
Nhưng làm sao Tư Bác Văn có thể để cho Ngụy Như Mai gặp nguy hiểm chứ: “Cứ truyền của cô ta đi, nếu để Như Mai xảy ra chuyện gì tôi sẽ không tha cho anh đâu, cậu chủ Mộ ạ!” Câu nói cuối cùng cho thấy Tư Bác Văn biết rõ về thân phận của Mộ Bảo Vinh.