Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Hề bỏ món Phật nhảy tường đã nấu cả một ngày vào trong hộp giữ nhiệt, sau đó dùng túi lớn cẩn thận bọc ngoài.

"Tổng giám đốc Hạ, có cần tôi nếm thử giúp cô không?" Vân Đình thấy cảnh này, cười hỏi.

"Không cần."" Hạ Hề lắc đầu, "Tôi thích lừa mình dối người, tôi sợ ông đả kích tôi."

Vân Đình mỉm cười, nhìn Hạ Hề cười hì hì mang theo hộp giữ nhiệt rời khỏi "Ngô Hệ Lâu", nhớ đến thiếu niên lạnh lùng cách đây nhiều năm trước, có khả năng cậu ấy đã gặp được người có thể sưởi ấm anh.

Hạ Hề cầm theo hộp giữ nhiệt đứng bên đường định gọi xe, nhưng đây là giờ tan tầm, rất khó gọi xe taxi, Hạ Hề nghĩ đến hai chiếc xe để không ở nhà, quyết định ngày khác bớt chút thời gian đi tập lái xe.

Đang suy nghĩ, một chiếc xe Hummer màu đen dừng lại bên đường, vừa khéo đỗ bên cạnh Hạ Hề,

Hạ Hề nhìn chiếc xe có chút quen mắt, nghiêng đầu đánh giá, cửa sổ xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt Phó Nam Cẩm.

"Anh có thể lái xe rồi?" Hạ Hề tự giác mở cửa lên xe, "Cánh tay đã khỏe hẳn chưa mà anh đã lái xe vậy?"

"Băng bó mấy tháng rồi." Phó Nam Cẩm đưa tay xoa đầu cô, "Đã khỏi hẳn rồi."" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hạ Hề nhìn động tác lái xe thành thục của anh, hơi ngưỡng mộ, cô cũng muốn tăng cường luyện tập, dù sao khi biết lái xe cũng tiện, muốn đi đâu thì đi.

"Em cầm gì trong tay vậy?" Phó Nam Cẩm nhìn chiếc túi cô cầm trong tay.

"Bất ngờ."" Hạ Hề nháy mắt mấy cái với anh, "Vừa khéo, anh cũng có bất ngờ cho em."

"Vậy sao?" Hai mắt Hạ Hề sáng lên, "Anh giế t chết Phó Văn Đào rồi à?"

Phó Nam Cẩm: "..."

"Khẩu vị em cũng nặng đấy."" Phó Nam Cẩm liếc nhìn cô.

Hạ Hề nhăn mũi: "Em là người thích mang thù, em nhớ tới hắn đã muốn đánh hắn vỡ đầu, từ nhỏ đến lớn em chưa từng chịu thiệt thòi, hết lần này đến khác đều bị hắn chèn ép.""

Phó Nam Cẩm cau mày, nhân lúc đèn đỏ, đưa tay gõ lên trán cô: "Đừng cả ngày chỉ nhớ người đàn ông khác trong đầu.""

"Nhớ ai?" Hạ Hề hơi sửng sốt, chợt sáng tỏ, không khỏi nở nụ cười như hồ ly nhỏ, áp sát mặt Phó Nam Cẩm, nhìn anh, "Nhớ anh sao?"

Phó Nam Cẩm nhìn vài giây, ánh mắt sáng quắc, lúc Hạ Hề cho rằng anh sẽ hôn cô, Phó Nam Cẩm đưa một ngón tay đẩy đầu cô ra: "Đèn xanh rồi, đừng chắn tầm nhìn của anh."

Hạ Hề hừ anh một tiếng, ngồi trở lại: "Ha ha, đàn ông."

Phó Nam Cẩm chạy xe ra nội thành, chạy về phía ngoại thành.

"Chúng ta đi đâu thế?" Xe trên đường càng lúc càng ít, trời càng lúc càng tối, ánh hoàng hôn ở phía trước, dường như xe đang chạy về phía mặt trời vậy.

Phó Nam Cẩm liếc nhìn cô một cái: "Hạ Hề, từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian dài nhất em không vui là bao lâu?"

"Hả?" Hạ Hề nhìn anh, "Anh chưa nghĩ thử sao?"

Phó Nam Cẩm lắc đầu: "Cũng không nghĩ ra.""

Hạ Hề mỉm cười, nghiêm túc suy nghĩ: "Thật ra cũng không có nhiều chuyện không vui, em sinh ra trong một gia đình khác thường, khắc tinh lớn nhất đời này em gặp được chính là mẹ em. Mỗi ngày bà đều đả kích em béo, xấu, chỉ biết ăn với ngủ, không tìm được bạn trai, không gả ra ngoài được, nếu nói không vui thì cả đời em không có lấy một ngày vui vẻ rồi."

"Mẹ em đã cho em một trái tim kiên cường."" Hạ Hề vỗ ngực, "Để em mỉm cười với cuộc đời.""

Phó Nam Cẩm nhìn ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt phấn khởi của Hạ Hề cô, trong ánh mắt chợt có chút độ ấm.

Xe dừng lại bên đường nhỏ, Phó Nam Cẩm xuống xe, đến cửa tay lái phụ mở cửa xe: "Xuống xe.""

Hạ Hề xuống xe nhìn xung quanh, đây là một thôn nội thành, xung quanh đều là ruộng đất trải dài, phía trước là một giao lộ chữ T, xung quanh trồng cây bạch dương cao lớn, che khuất tầm nhìn.

Nhìn trước sau thôn xóm không có cửa hàng gì, Hạ Hề có chút buồn bực: "Chúng ta đang ở đâu vậy?"

Phó Nam Cẩm lấy ra một mảnh khăn lụa đung đưa trước mặt cô, hai mắt Hạ Hề nhất thời sáng lên, kích động nói: "Mẫu mới nhất, mẫu mới nhất này, anh mua được từ đâu vậy? Hai ngày trước Chung Huyên còn nhắc đến nó với em, em muốn tìm cậu ấy khoe mẽ ngay.""

Phó Nam Cẩm tránh tay cô, sau đó dùng lụa mỏng che hai mắt cô, thì thầm bên tai cô: "Anh dẫn em đi xem điều bất ngờ.""

"Bất ngờ gì thế? Cái khăn không phải bất ngờ sao?" Trước mắt bị lụa mỏng che đi chỉ nhìn thấy sắc màu hồng đào trên lụa, ánh mắt bị che khuất, mùi hương hoa nhẹ nhàng lan đến mũi.

Phó Nam Cẩm ôm bờ vai cô, thấp giọng nói: "Đi theo anh.""

Hạ Hề ôm lấy một cánh tay anh, nhắm mắt lại, hoàn toàn giao phó bản thân cho Phó Nam Cẩm, đi về phía trước dưới sự dẫn dắt của Phó Nam Cẩm.

Không nhìn thấy gì trước mắt, giác quan càng rõ ràng, thông qua độ ấm trên tay anh, cô càng xác định sự tồn tại của anh.

Dường như lđã đi đến giao lộ chữ T, Phó Nam Cẩm đưa cô quẹo vào một ngã, khi hương hoa càng lúc càng nồng nàn, Hạ Hề đã bước đầu đoán được bất ngờ trong miệng Phó Nam Cẩm, có thể là một biển 999 bông hoa hồng xếp thành trái tim, dựa vào hiểu biết của cô với Phó Nam Cẩm, cũng là đánh giá cao anh rồi.

Nhưng chỉ cần do anh chuẩn bị, dù chỉ có chín bông hoa hồng, cô cũng sẽ rất vui vẻ.

Đúng là, yêu cầu của phụ nữ khi yêu đương thật thấp, Hạ Hề khen bản thân một lượt.

Phó Nam Cẩm dừng bước, đặt Hạ Hề đứng ngay ngắn: "Được rồi, đến rồi, bất ngờ của em ở ngay trước mặt.""

Hạ Hề đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho Phó Nam Cẩm, sau đó hít sâu một hơi: "Em đã chuẩn bị tốt rồi.""

Phó Nam Cẩm mỉm cười, nhẹ nhàng cởi khăn lụa trên mắt Hạ Hề xuống.

Trong nháy mắt có chút chói mắt, Hạ Hề vô thức cúi đầu thích ứng với ánh sáng, sau đó ngẩng đầu lên kinh ngạc há hốc miệng, hồi lâu không thốt lên được tiếng nào.

Một khoảnh sân gạch đỏ ngói xanh, phía trên tường bao rất dài là dây thường xuân màu xanh và các loài hoa nhỏ không biết tên bao trọn lấy căn nhà, giống như nhà kính trồng hoa của bà cụ trong bức tranh sơn dầu, trên cửa lớn có treo một bảng hiệu sơn xen kẽ hai màu trắng hồng, phía trên viết: Nhà kính của Tiểu Hề.

Hạ Hề khó tin nhìn về phía Phó Nam Cẩm: "Đây là bất ngờ cho em sao?"

Phó Nam Cẩm gật đầu: "Từ khi chúng ta bắt đầu biết nhau, hình như anh chưa từng tặng hoa cho em, nhưng dường như loài hoa nào Kiều Văn Ngộ cũng m đều đã tặng rồi, vậy thì anh sẽ tặng em cả một nhà kính trồng hoa.""

Hạ Hề hồi lâu không nói lên lời, chuyện này thật sự rất bất ngờ đấy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Nam Cẩm cầm tay cô tiến lên phía trước, đưa một chiếc chìa khóa cho cô: "Mở ra xem đi.""

Tay Hạ Hề hơi run rẩy, ba lần mới mở được cửa, khi cửa phòng mở ra, cả người Hạ Hề đều ngây ngẩn.

Phía sau bức tường là một nhà kính trồng hoa bằng thủy tinh, trong nhà kính trồng đủ loại hoa tươi, trong sân nhỏ còn có hai cây dành dành, đóa hoa trắng noãn bừng nở rực rỡ.

Dưới sàn dùng đá cuội màu trắng làm thành đường nhỏ, dẫn đến nhà kính, Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm mỉm cười với cô.

Hạ Hề đi qua mở cửa nhà kính, một mùi hương toả ra. Trong nhà kính có đủ loại hoa tươi, Hạ Hề chỉ nhận ra được hoa hồng và bách hợp, còn phần lớn đều không biết, còn có rất nhiều dáng vẻ khác nhau. Trên giá gỗ bày biện rất nhiều sách, các loại rượu màu sắc khác nhau, ở chính giữa là một chiếc bàn màu xanh nhạt trải khăn bàn kẻ ô vuông, phía trên đặt ảnh chụp cô và An An.

Hạ Hề lắc đầu tỉnh táo lại: "Phó Nam Cẩm, An An đâu?"

Phó Nam Cẩm cũng bước vào sau lưng cô, không nhịn được gõ lên trán cô một cái: "Đợi em nhớ ra chắc An An đã khóc rồi, anh đã bảo Đường Hoa đưa thằng bé đến chỗ ba mẹ rồi.""

Hạ Hề thở phào nhẹ nhõm: "Thế mà em lại quên mất con trai mình.""

Phó Nam Cẩm ghé sát tai cô: "Thích không?"

Hạ Hề chắp hai tay sau lưng, giả vờ đánh giá, ghét bỏ nói: "Cũng tạm được, thật bình thường, vô cùng bình thường.""

"Là sao?" Phó Nam Cẩm đặt hộp giữ nhiệt lên bàn: "Yêu cầu của em cũng cao nhỉ?"

"Nhà kính trồng hoa này là của chúng ta sao?" Hạ Hề nhìn xung quanh một lượt, cái sân này, không chính xác mà nói chắc phải xem như là một nông trường nhỏ, cách đó không xa đều ra ruộng hoa, phía ngoài nhà kính còn có một dãy nhà trệt.

"Phải, là của em.""

Khóe mắt Hạ Hề dâng lên ý cười, nhưng vẫn kìm nén: "Anh bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào mà sao em lại không biết?"

"Từ khi Kiều Văn Ngộ bắt đầu tặng hoa cho em.""

"Chà, ghen à..." Hạ Hề nghiêng đầu nhìn anh, trong giọng điệu mang theo vẻ trêu đùa.

Phó Nam Cẩm mặt không đổi sắc: "Em là người của anh, những thứ tốt nhất em có được phải do anh đưa đến, cho dù chỉ là một bó hoa."

Hạ Hề chậc chậc, chủ nghĩa đàn ông h@m muốn chiếm hữu chết tiệt.

Nhưng mà...

Cô thích!!!

Cuối cùng Hạ Hề vẫn không nhịn được, hai tay ôm lấy cổ Phó Nam Cẩm, cả người nhảy lên người anh, hai chân ôm lấy thắt lưng: "Phó Nam Cẩm, em rất thích, thật sự rất rất rất thích.""

"Phó Nam Cẩm, em yêu anh chết đi được."" Nói xong, hung hăng hôn lên mặt anh một cái.

"Em nói gì cơ?" Phút chốc con ngươi Phó Nam Cẩm sâu thẳm, áp cô lên tường, "Nhắc lại một lần nữa.""

Ánh mắt Hạ Hề lấp lánh: "Ngài Giang, đừng hòng gài em.""

Phó Nam Cẩm mỉm cười, ôm eo cô thật chặt, áp trán lên trán cô, đối diện với cô: "Tiểu Hề, chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn.""

"Anh biết sao?" Hạ Hề cắn môi nhìn anh, ánh sáng lóe lên trong mắt.

"Anh biết.""

"Em đã xem hôn thú.""

"Anh cũng xem hôn thú."" Phó Nam Cẩm dùng mũi cọ cọ mũi cô.

Hạ Hề cười rạng rỡ, nhưng vẻ tươi cười dần biến mất, cuối cùng cong miệng lên: "Nhưng so quà tặng của anh với em, hình như hơi thua kém rồi.""

Phó Nam Cẩm bế Hạ Hề ngồi xuống ghế, nhìn về phía hộp giữ nhiệt trên bàn.

Hạ Hề tuột từ chân Phó Nam Cẩm xuống, ngồi đối diện anh, hơi hờn dỗi nói: "Em không nghĩ rằng anh sẽ chuẩn bị lớn như vậy, cho nên có chút đơn giản rồi.""

Phó Nam Cẩm nhìn cô, mở nắp hộp giữ ấm, một mùi hương nồng đậm đập vào mũi.

"Em làm à?" Phó Nam Cẩm hơi nghi ngờ, dù sao thì Hạ Hề cũng từng vì chuyện xuống bếp mà cãi nhau với anh một lần.

"Món ăn tình yêu của Hạ Hề, Phật nhảy tường."" Hai tay Hạ Hề chống cằm, "Tuy rằng thua quà tặng của anh, nhưng cũng là tấm lòng của em.""

"Không đâu, anh rất thích."" Phó Nam Cẩm giữ cằm cô, nhẹ nhàng hôn một cái, "Cảm ơn em.""

"Khách sáo rồi."" Hạ Hề cười đến mắt mũi cong cong.

Hạ Hề tự tay múc một muỗng đưa đến bên miệng Phó Nam Cẩm: "Có thể sẽ không ngon, nhưng anh phải nhẫn nại một chút, trong phim thần tượng đều diễn như thế cho dù ăn không ngon, cũng phải giả bộ ăn rất ngon, biết không?"

Phó Nam Cẩm ăn hết đồ trong chiếc thìa cô đưa đến, sau đó vẻ mặt không biểu cảm gì.

"Thế nào?" Hạ Hề vẻ mặt mong chờ nhìn anh.

"Sau khi em làm xong bản thân không nếm thử sao?" Phó Nam Cẩm cũng không đánh giá hương vị ra sao.

Ngày thường Phó Nam Cẩm thích kiểm soát biểu cảm khuôn mặt, Hạ Hề thật sự không nhìn ra Phó Nam Cẩm ăn ngon hay không ngon, đúng là làm khó người ta rồi.

Hạ Hề hừ một tiếng: "Đương nhiên em có nếm, em cũng đâu phải nữ chính không não trong phim thần tượng, nấu cơm không bao giờ nếm."" Nào là bào ngư vi cá, nấu trọn một ngày, mặc dù không làm được đến mức "vô cùng ngon", nhưng hương vị nhất định cũng sẽ không tệ.

Phó Nam Cẩm đứng lên, hai tay chống bàn, cúi đầu nhìn cô, thản nhiên nói: "Đây là món ngon nhất anh từng ăn.""

Dùng một vẻ mặt không cảm xúc nói một câu chọc người như vậy, trái tim Hạ Hề không kìm được đập thịch thịch, đúng là cô không kháng cự được.

Phó Nam Cẩm đứng lên: "Anh đi làm cơm tối.""

"Ở đây sao?"

"Ừ.""

"Đi tắm rửa đi."" Phó Nam Cẩm nói, "Em đổ mồ hôi rồi.""

Vì mùa hè nên nhiệt độ nhà kính cũng không quá mát, hai người đều nhễ nhại mồ hôi, đúng là muốn lãng mạng đều phải trả giá rất đắt.

Nhà trệt trước nhà hoa đã trang trí xong xuôi, mọi thứ trong phòng bếp cũng đầy đủ, Phó Nam Cẩm cố tình làm gian nhà này cho Hạ Hề, bên trong còn có quần áo đơn giản để thay.

Khi Hạ Hề tắm xong bước ra, trời đã sắp tối, trên bàn gỗ ngoài sân có bày rượu vang và bít tết, còn có món tình yêu của cô Phật nhảy tường.

Cái bàn bên cạnh, còn có... Nhang đuổi muỗi.

"Ăn cơm đi."" Phó Nam Cẩm cũng chạy đi tắm rửa, thay một bộ đồ trắng mặc nhà.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau, trong không khí thoang thoảng hương hoa, sắc trời cũng chưa tối hẳn, ánh sáng mơ hồ dần tắt, gió nhẹ thổi qua, hoa tươi nở rộ xung quanh, rượu chưa uống người đã say trước.

Hai người chạm cốc, bốn mắt nhìn nhau, đồng thời mỉm cười.

"Từ khi tỉnh lại trong bệnh viện, hình như hai người chúng ta chưa từng yên bình ngồi cạnh nhau nói nhiều chuyện như vậy."" Hạ Hề nhìn anh.

Phó Nam Cẩm cúi đầu cắt bít tết, cắt một phần xong sau đó đưa đến trước mặt Hạ Hề: "Trước kia em luôn nghĩ phải làm thế nào để nhanh chóng chia tay anh."

"..." Hạ Hề trừng mắt nhìn anh, "Đó là vì anh vẫn thích che giấu.""

"Xưa nay con người anh không thích che giấu, chỉ là em không hỏi mà thôi.""

Hạ Hề: "..." Quả nhiên, Phó Nam Cẩm vẫn là Phó Nam Cẩm trước kia, mở miệng ra là nghẹn chết người.

"Vậy..." Hạ Hề chớp mắt, mang theo vẻ muốn xem kịch: "Vậy anh có yêu em không?"

"Yêu."" Phó Nam Cẩm không do dự gật đầu.

Hạ Hề bất chợt ngây ngẩn cả người, đôi mắt không kìm được trừng lớn, chỉ đơn giản như vậy đã nói ra ba từ kia sao?

Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn cô: "Hoa tươi, bít tết, bầu không khí lãng mạn, chắc cũng được xem là lãng mạn nhỉ?"

"Hả?" Hạ Hề sợ run một chút, vô thức gật đầu: "Phải.""

"Ừ."" Phó Nam Cẩm cũng gật đầu, tiếp tục cắt bít tết, dường như chữ vừa rồi đơn giản như nói câu chào buổi sáng vậy.

Mặt mũi Hạ Hề ửng hồng, có chút không dám nhìn anh, cúi đầu ăn bít tết.

Bàn tay thon dài trắng nõn cầm một bát sứ trắng đưa qua: "Uống chút canh đi, canh em nấu đúng là không tệ, sau này có thể nấu thường xuyên."

"Không thèm làm đâu, nấu một nồi canh này phải mất tám tiếng."" Hạ Hề nhỏ giọng thì thầm.

Hai người vừa ăn cơm, vừa uống rượu trò chuyện, bóng đêm bao trùm, sao trời hiện ra.

Ăn cơm xong, Hạ Hề bưng ly rượu ngồi trên xích đu ngẩng đầu nhìn sao trên trời, Phó Nam Cẩm xếp nến trên bàn thành một hình trái tim.

"Phó Nam Cẩm, thật ra anh cũng rất lãng mạn."" Trái tim Hạ Hề vẫn luôn loạn nhịp, hơn nữa uống chút rượu vào, càng khiến cô có cảm giác lọt vào sương mù.

"Chuyện này làm không khó, chỉ là xem có tâm hay không thôi.""

Phó Nam Cẩm ngồi xuống xích đu, Hạ Hề thuận thế nhào vào lòng anh: "Anh cảm thấy em sẽ thích những thứ này sao?"

"Không làm thử làm sao biết được em có thích hay không, nếu không thích, lần sau làm cái khác là được."" Phó Nam Cẩm cúi đầu nhìn cô: "Có thể anh không biết em thật sự thích gì, nhưng anh hiểu em, chỉ cần dùng tấm lòng, chắc chắn em sẽ thích."

Trái tim Hạ Hề nhất thời nổ thành từng đợt pháo bông vì những lời nói của Phó Nam Cẩm.

"Phó Nam Cẩm, em sắp khóc rồi."" Hạ Hề ôm lấy cổ anh, cả người nằm vào lòng anh, vô hình chọc vào điểm trí mạng của người ta, người đàn ông này, quá thẳng thắn rồi.

Phó Nam Cẩm ôm cô, nhận lấy ly rượu trong tay cô uống một ngụm: "Hạ Hề, thật ra có đôi khi anh đã suy nghĩ về việc xảy ra những chuyện gì trong quá khứ chúng ta mất đi.""

"Anh cũng nghĩ đến ư? Anh lạnh lùng như vậy, em còn tưởng anh sẽ không thèm để tâm."" Nói lời này, Hạ Hề cảm thấy hơi tủi thân.

"Sao có thể không nghĩ đến?" Phó Nam Cẩm xoa đầu cô, "Với hiểu biết của anh với bản thân, có thể Giang Nam vì lợi dụng em mới kết hôn với em.

"Ha ha." Hạ Hề cắn tai anh một cái, "Chuyện này em cũng đã nghĩ tới, người khôn khéo như anh nhất định sẽ lợi dụng trái tim thiếu nữ đơn thuần của em.""

"Sau đó, anh phát hiện..."

"Sau đó,..." Hạ Hề ngắt ngang lời anh nói, đưa mắt nhìn anh: "Sau đó, anh phát hiện, thật ra vốn không phải như vậy, vì anh..."

Hạ Hề đưa tay ra chạm vào trái tim anh, gằn từng tiếng: "Bị, em, hấp, dẫn.""

Phó Nam Cẩm cau mày: "Em thật tự tin.""

"Mẹ em dạy đấy."" Hạ Hề đắc ý, khuôn mặt có chút hồng, "Lần đầu tiên em thấy anh, trong lòng em đã nói, anh không phải món ăn của em.""

"Về sau thế nào?"Phó Nam Cẩm nhanh chóng kéo thắt lưng cô vào lòng.

Hạ Hề giạng chân trên người anh, trán chạm trán, mũi chạm mũi, lè lưỡi li3m môi anh một cái, ái muội nói: "Sau này, phát hiện món ăn này thật thơm!""

Phó Nam Cẩm giữ chặt ót cô, hôn lên.

Phó Nam Cẩm xoay người một cái, đặt Hạ Hề lên xích đu, con ngươi chút đỏ, uống hết rượu trong ly, sau đó cúi đầu bón vào miệng Hạ Hề.

Động tác vô cùng thuần thục, ban đêm ái muội.

Hạ Hề hơi choáng váng mắt hoa, thở khẽ: "Phó Nam Cẩm, xem em là quà tặng của anh vậy.""

"Không được."" Phó Nam Cẩm lưu luyến trên cổ cô.

"Hả?" Hạ Hề đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh, thẹn quá hóa giận, "Đừng chạm vào em.""

Trong đôi mắt Phó Nam Cẩm như có lửa, đè nén: "Em vốn là của anh, sao lại tính là quà tặng?"

Trái tim trong ngực Hạ Hề suýt chút nữa là nhảy ra khỏi cổ họng, Phó Nam Cẩm đã từng đọc tiểu thuyết ngôn tình sao? Mở miệng đã thốt ra những lời này.

"Vào phòng đi."" Ngón tay Hạ Hề giữ chặt lấy vạt áo của anh, e lệ nói, "Tuy thực tế em đã sinh cho anh một đứa con, nhưng trong ký ức của em đây là lần đầu tiên, anh phải... Nhẹ một chút."

Hạ Hề nói những lời này giống như cọng rơm đè chết con lạc đà, hoàn toàn phá vỡ định lực của Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm bế Hạ Hề lên, dùng chân đá mở cửa phòng, ném Hạ Hề lên giường, đè người áp lên.

Hạ Hề bị anh âu yếm hôn, nhưng trong đầu còn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở cô.

Phó Nam Cẩm bắt đầu cởi qu@n áo Hạ Hề, Hạ Hề cắn môi đẩy mặt anh ra: "Anh đừng nhúc nhích.""

"Em..." Phó Nam Cẩm nhìn cô, "Em tự đến sao?"

Trên trán Phó Nam Cẩm thẫm đẫm mồ hôi, vài sợi tóc tán loạn trước mặt, thân trên xích lõa, trên cổ còn có mấy vết hồng hồng, cả cơ thể đều hấp dẫn ánh mắt của Hạ Hề, khiêu chiến định lực của Hạ Hề.

Hạ Hề nửa ngồi dậy: "Anh đừng cử động, em muốn xác nhận một chuyện."" Lần trước, cô bị anh bắt phải giúp anh vận động, nhưng mục đích lúc đó cô đã quên, sau khi làm xong chuyện đó, ngày hôm sau cô mới nhớ đến mục đích của cô hôm đó là gì.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, tay của Hạ Hề dưới ánh của Phó Nam Cẩm từng chút một dò xét, rồi sau đó đầu ngón tay chứng thực suy nghĩ của Hạ Hề, quả thực dưới bụng Phó Nam Cẩm có một vết sẹo.

Hô hấp Phó Nam Cẩm trở nên dồn dập, giữ lấy tay cô.

"Từ đâu mà có vết sẹo này?"

"Trước đây không cẩn thận bị thương, rất lâu rồi đến anh cũng quên mất vì sao." Phó Nam Cẩm nhìn cô, "Vì sao em biết anh có vết sẹo ở đây?" Nghĩ đến lần trước, rõ ràng cô đã sớm biết.

Hạ Hề xích lại gần lòng anh, vùi đầu vào cổ anh, nhẹ nhàng nói mấy câu.

Phó Nam Cẩm áp Hạ Hề dưới thân, đôi mắt nhiễm đỏ gắt gao nhìn chằm chằm cô, giọng nói trở nên khàn khàn: "Anh trông thế nào trong mơ?"

Hạ Hề cố tình khiêu khích: "Tuổi trẻ cường tráng.""

Phó Nam Cẩm nheo mắt lại, cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô, mơ hồ không rõ nói: "Vậy thì so sánh một chút.""

Hoa nở đầy đất, một đêm xuân sắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio