Ông cụ Phó ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vuốt v e tràng hạt trong tay, nhìn thân hình cháu trai cao lớn đứng cạnh cửa sổ, lạnh nhạt mở miệng: "Từ khi con xảy ra chuyện, ông nội chưa từng từ bỏ hy vọng con sẽ không chết, nhưng ông không ngờ rằng cháu trai ông yêu thương nhất còn sống lại không về nhà, thậm chí định thay tên đổi họ cả đời không quay về.""
"Ông nội nuôi con nhiều năm như vậy, đổi lại thế này sao?" Ông cụ cười lạnh một tiếng.
Phó Nam Cẩm không hề lo lắng: "Con mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước đây.""
"Vậy sao? Còn bây giờ, chẳng lẽ chưa khôi phục ký ức à?" Ông cụ Phó cười nhạo, "Muốn âm thầm đạp đổ Hoàn Đỉnh, Nam Cẩm, ông nội không biết con ngây thơ như vậy, chỉ một Hoàn Đỉnh, con cảm thấy có thể đả kích ông nội sao?"
Phó Nam Cẩm lấy một điếu thuốc châm lửa, không nhanh không chậm hút một hơi: "Cho nên phải hỏi, ông nội muốn làm gì?"
"Hôm nay, trình diễn một buổi lễ gặp mặt, ông cho rằng mấy năm qua con đã trưởng thành, sao nào, lại đi tin tưởng phụ nữ, muốn vì cô ta buông bỏ mọi thứ con sẽ có được, phí công ông nội dạy con bao năm qua như vậy sao?"
"Không có con, mấy năm qua ba mẹ con sống cũng tốt lắm, Nam Cẩm, tình người chính là thế, người khác ra đi chưa chắc người kia đã sống đau khổ, con có tương lai của con, muốn loại phụ nữ nào mà không có, vì một cô gái có đáng không?"
"Một người đàn ông, cần nhất chính là địa vị quyền thế, phụ nữ chỉ là đồ tiêu khiển mà thôi, chính hay phụ con phải phân biệt rõ ràng."
Phó Nam Cẩm hút thuốc, vẻ mặt bình thản: "Còn An An, ông nội định thế nào?"
"Đương nhiên con cháu nhà họ Phó phải về nhà họ Phó, ông nội rất thích thằng nhóc An An này, rất thông minh, cứ như trông thấy con khi nhỏ, nhưng hồi nhỏ con không cười, so với con thì An An khiến người ta yêu thích hơn.""
Đôi mắt Phó Nam Cẩm sâu thêm vài phần, im lặng hút thuốc, hồi lâu mới lên tiếng: "Ông nội vẫn chưa quên chứ, năm đó công ty gặp nguy hiểm, là một tay con cứu công ty trở về, con có thể khiến nhà họ Phó hồi sinh từ chỗ chết, cũng có thể khiến nhà họ Phó..."
Phó Nam Cẩm vê đầu thuốc lá giữa ngón tay, ném vào trong gạt tàn.
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Ông cụ Phó mỉm cười: "Con có biết trước nay ông luôn thích đứa trẻ có dã tâm, anh cả con đau ốm vì bệnh, đời này chắc chắn không thể làm gì được, Văn Đào không tàn nhẫn độc đoán, đầu óc không theo kịp con, nhưng con lại khác, vừa tàn nhẫn độc đoán, lại thông minh, ông nội biết con có rất nhiều khát vọng lớn, Hứa Diệp có thể giúp con, nhưng Hạ Hề thì không thể."
"Nam Cẩm, đừng vì nhỏ mất lớn, trở về với ông nội."
Vì nhỏ mất lớn? Thế nào là nhỏ, thế nào là lớn?
"Ông nội, ông cảm thấy con sẽ nghe lời ông ư?" Phó Nam Cẩm nhìn về phía ông cụ Phó.
Ánh mắt hai người rất giống nhau, hẹp dài lạnh lẽo trời sinh, sự lạnh giá trong đôi mắt cũng rất giống nhau, còn có...
Tính kế.
Cái khác là một đôi mắt đã già cả, còn đôi mắt kia lại sáng ngời có thần.
"Sẽ nghe."" Ông cụ Phó cong khóe miệng mỉa mai, "Con cho rằng ông không biết con để Kiều Văn Ngộ giở trò quỷ trong công ty à? Nam Cẩm, công ty ông đã kinh doanh vài chục năm, con mới tiếp quản mấy năm? Huống chi con đã rời đi nhiều năm như vậy, con cho rằng tâm phúc trước kia của con còn bao nhiêu người ở lại?"
"Muốn lật đổ ông nội sao, một lần vất vả cả đời nhàn hạ à?" Trong mắt ông cụ Phó đầy sự khen ngợi, "Không hổ danh là cháu ông, ông đã nhận được quà con tặng, nên hôm nay đến trả lễ cho con."
Sau khi ông cụ Phó và Phó Nam Cẩm rời đi, bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống, còn vô cùng xấu hổ.
Ba mẹ Hạ ngồi một chỗ hờn dỗi, ba mẹ Phó ngồi bên kia thở dài, không có ai có tâm trạng ăn cơm, ngoại trừ Hứa Diệp.
Động tác dùng bữa của Hứa Diệp rất tao nhã, thỉnh thoảng nhấc ly rượu vang uống một ngụm, không hề có sự ngại ngùng trên bàn cơm.
Trong đầu Hạ Hề đang góp nhặt mọi thứ từng chút một, rất nhiều chuyện vụn vặt, từ khi cùng với Phó Nam Cẩm tỉnh lại ở bệnh viện cho đến khi Phó Nam Cẩm kể mọi chuyện với cô, rồi đến lời nói khi nãy của Phó Nam Cẩm, tờ giấy ly hôn hồi sáng, buổi tối lại bất ngờ xuất hiện vị hôn thê, còn không chỉ là một vị hôn thê, lúc trước từng có rất nhiều người.
Những điều không rõ thì đừng nghĩ vội, Hạ Hề gắp thức ăn trên bàn đút cơm cho An An, mẹ Hạ thấy cô còn có tâm tình ăn cơm, suýt nữa tức xỉu.
"Cô Hứa."" Ba Phó phá vỡ cục diện bế tắc trên bàn, "Nếu được, bác muốn nhờ cháu..."
"Muốn cháu giải trừ hôn ước sao?" Hứa Diệp cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, mặt không biểu cảm, "Bác trai không thấy là lời đề nghị này rất vớ vẩn ư? Nếu được không bằng bác tự đi nói với ông cụ không phải tốt hơn sao? Phó Nam Cẩm là con trai bác, bác không có quyền lên tiếng với hôn nhân của con trai mình à?"
"Cô..." Hứa Diệp không nể mặt nói những lời chọc ba Phó giận đỏ mặt.
"Cũng đúng, nếu bác trai có cách, năm đó đã không đến mức mặc kệ con trai không lo."
"Cô quá đáng rồi đấy." Ba Phó vỗ bàn một cái, tức giận trừng mắt nhìn Hứa Diệp.
"Được rồi." Mẹ Phó kéo tay ba Phó, vành mắt bỗng đỏ hoe, "Đừng nói nữa."
Ba mẹ Hạ liếc nhìn nhau một cái, cũng bất chấp việc đang tức giận, cuối cùng đang xảy ra chuyện gì? Nhà này thật phức tạp.
"Cô Hạ, tôi biết giữa cô và Phó Nam Cẩm có tình cảm, tôi cũng không muốn chia rẽ hai người." Hứa Diệp nhìn Hạ Hề, "Cho nên sau này tôi tuyệt đối sẽ không hỏi về chuyện hai người có quan hệ gì.""
Hạ Hề suy nghĩ: "Ý muốn nói để tôi làm người thứ ba giữa các người? Làm tình nhân của Phó Nam Cẩm?"
"Cô không cần phải hiểu như vậy, đây chỉ là một cuộc hôn nhân làm ăn, không liên quan đến tình cảm."
Hạ Hề nhún vai: "Ngại quá, học vấn tôi thấp, không hiểu lời cô nói, nhưng tôi thật sự không có hứng thú làm tình nhân."
Hứa Diệp mỉm cười khó ưa: "Tùy cô thôi, mỗi người đều có quyền lựa chọn một kết quả thích hợp, chúc cô may mắn vậy."
"Cô nói bậy bạ gì đó." Mẹ Hạ không nghe rõ cô ta nói gì, chỉ vô thức bảo vệ Hạ Hề.
Lựa chọn?
Đột nhiên, Hạ Hề nhớ tới việc gặp Phó Văn Đào ngày hôm đó, cũng bởi vì cô nói ra mấy chữ "quyền lựa chọn", mới khiến Phó Nam Cẩm tức giận.
"Cô Hạ, ông chủ mời cô đến." Có người đến mời Hạ Hề đi.
"Hề Hề..." Mẹ Hạ giữ chặt cô, "Mẹ đi với con.""
"Không cần, mẹ, con có thể đối phó." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Hề đứng lên định đi, mẹ Hạ lần nữa giữ chặt tay Hạ Hề, dừng một chút mới nói: "Hề Hề à, nếu xuất hiện tình huống giống phim truyền hình, con nhất định phải nhớ kỹ, dù thế nào đi nữa, bao nhiêu tiền mẹ cũng không cần, chỉ cần Tiểu Nam, chúng ta là người một nhà."
"Mẹ."" Hạ Hề mỉm cười, "Quả nhiên Phó Nam Cẩm mới là con trai ruột của mẹ, không phải vừa rồi muốn đánh anh ấy sao?"
Mẹ Hạ hờn giận, lườm cô một cái: "Về nhà sẽ xử lý nó."
Hạ Hề đi theo một người mặc vest đen đến phòng khác, bên trong chỉ có ông cụ Phó, cũng không nhìn thấy Phó Nam Cẩm.
"Chào ông."" Hạ Hề lạnh nhạt chào hỏi.
"Ngồi đi." Ông cụ Phó chỉ vào sofa bên cạnh.
Sau khi Hạ Hề ngồi xuống ghế sofa, ông cụ Phó cho người đưa cho cô một tách trà.
Hạ Hề tự nhiên tao nhã nhận lấy tách trà uống một hớp, khen một tiếng: "Bích Loa Xuân, trà ngon."
Ông cụ Phó gật đầu: "Tuổi trẻ đã hiểu trà, không tệ.""
"Ông không cần khen con, con không hiểu trà, chẳng qua nhà hàng thường có khách gọi, nghe nhiều sẽ quen, có bao nhiêu biết bấy nhiêu, cho nên con cũng không thanh tao được như suy nghĩ của ông đâu."
Ông cụ Phó mỉm cười một cái: "Cô rất thú vị.""
"Đã có rất nhiều người nói như vậy, con cũng không biết lời ông nói có phải đang khen không nữa."" Hạ Hề nói.
"Rất nhiều người sợ tôi, cô không sợ à?" Phó Nam Cẩm mân mê tràng hạt, nhìn Hạ Hề không tỏ ra sợ hãi.
"Con không biết nên không sợ, một ngày bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, con còn chưa bị cắn, sao có thể sợ được? Huống chi, từ nhỏ ba mẹ đã dạy con, chúng ta không ăn trộm không ăn cướp, thắt lưng phải thật thẳng.""
"Có chuyện gì ông cứ nói thẳng đừng ngại."" Hạ Hề lại nói.
"Vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Ông cụ Phó nhìn cô, "Cho cô bao nhiêu tiền, cô mới rời khỏi Nam Cẩm?"
"Đúng như mẹ con đã đoán."" Hạ Hề cau mày, "Mẹ con nói, cho bao nhiêu tiền cũng không lấy, phải đưa được con rể mẹ về.""
"Vậy sao?" Phó Nam Cẩm nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, "Tôi vẫn luôn tin rằng tình yêu có giá, tuy rằng trả tiền thì đúng là thô tục thật, nhưng khác nhau ở chỗ, giá cả tùy cô định, một ngàn vạn, hai ngàn vạn, năm trăm ngàn, một triệu, hai triệu, chỉ cần cô ra giá, tôi sẽ trả được."
Hạ Hề nghe vậy, con ngươi co rút, đảo mắt nhìn qua phòng một lượt, trong phòng tiếp khách có một cánh cửa.
Hạ Hề cầm tách trong tay, ngón tay gõ vào thành tách. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Sao rồi?" Giọng điệu ông cụ Phó bình tĩnh, "Trong phim truyền hình thường xuyên có cảnh này, nhưng ra giá như thế thì chưa từng thấy qua à?"
"Phó Nam Cẩm rất đáng giá."" Hạ Hề mặt không biểu cảm, "Cho dù con ra giá 100 triệu, ông cũng đồng ý sao?"
"Lời nói ra sao có thể thu hồi." Ông cụ Phó gật đầu, "Đương nhiên, cô cũng là người thông minh, biết tự lượng sức mà làm."
Hạ Hề nhịn không được cười một cái: "Ông thật sự biết cách đùa giỡn lòng người đấy.""
"Có ý gì?" Ông cụ Phó hứng thú.
Hạ Hề lắc đầu: "Không có ý gì, chỉ là con không thiếu tiền."
"Không thiếu tiền?" Ông cụ Phó nhướng mày, "Tôi đoán cô có thể sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô lại dõng dạc nói ra câu không thiếu tiền, đến bây giờ ngay cả tôi cũng không dám nói ra ba chữ kia."
"Có thể ông ở nước ngoài nhiều năm không còn nhớ thành ngữ rồi, con không hề dõng dạc mà là tràn ngập tự tin. Con sinh ra trong một gia đình khỏe mạnh, ba mẹ cho con một cuộc sống khỏe mạnh, không giống Phó Nam Cẩm, gia đình dạy dỗ không tốt, quan điểm sống khác người, điều này là do gia đình ruột thịt tặng cho, không thể thay đổi được."
Đôi mắt ông cụ Phó co lại, vẻ tươi cười trên mặt biến mất, trong mắt tràn ngập sự nguy hiểm: "Cô gái trẻ, tôi rất khâm phục dũng khí của cô."
Hạ Hề cũng không e ngại: "Con không có mấy tỷ, không có mấy triệu, ngay cả ngàn vạn, mấy trăm vạn đều không có, nhưng đúng là con không thiếu tiền. Con muốn mua cái gì đều có thể mua được, có thể ăn cơm, có thể uống nước, có nhà để ở, cũng có thể vào bệnh viện tốt nhất, trong sổ tiết kiệm còn có tiền để dành, có khả năng cả đời con cũng không xài hết. Cho nên con thật sự không thiếu tiền, ông nói xem cả trăm triệu cũng chỉ là một con số trên tấm chi phiếu mà thôi."
"Vì một con số, bảo con bán chồng con cho ông, ông cụ à, vụ làm ăn này ông cũng được hời quá rồi."