Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ông cụ đã đoán trước Hạ Hề sẽ đến, nhưng chưa từng nghĩ cô sẽ đến bằng cách này.

Mấy ngày nay, ông và Phó Nam Cẩm đều không ra khỏi cửa nhà, nhưng không khí rất căng thẳng.

Ông cụ Phó bắt Hạ Hề lựa chọn, Phó Nam Cẩm ra tay vụ sữa bột lên hot search.

Ông cụ Phó khiến ba Hạ bị đình chỉ công tác tạm thời, Phó Nam Cẩm khiến giá cổ phiếu tụt dốc.

"Ngô Hệ Lâu" đóng cửa, không ai vui vẻ cả, Phó Nam Cẩm trực tiếp đánh đổ công ty con ở Mỹ.

Từ lúc bước chân vào cửa, ông cụ và Phó Nam Cẩm luôn đối đầu nhau, còn người chân chính đi thực hiện chính là Phó Văn Đào và Kiều Văn Ngộ, đánh qua đánh lại hồi lâu sặc mùi thuốc súng chiến tranh.

Mấy ngày nay ông cụ không giữ được nét mặt bình tĩnh, trả giá cũng phải có lớn có nhỏ, tính sao thì cái giá ông trả đều đắt hơn một chút.

Đến bây giờ, đã không còn là vấn đề hôn nhân giữa Hạ Hề và Phó Nam Cẩm, mà là cháu trai ông muốn lật đổ ông, còn có sức mạnh ngang bằng thậm chí còn mạnh hơn, điều này khiến ông cụ không kịp trở tay.

Có thể Phó Nam Cẩm đã sớm có suy nghĩ này, mấy năm nay luôn chuẩn bị, nhưng ngòi dẫn nhất định là Hạ Hề.

Nếu ba Hạ và ‘Ngô Hệ Lâu’ vì có liên quan đến Phó Nam Cẩm mới trở nên như vậy, ông cụ cho rằng Hạ Hề sẽ tìm đến tranh luận với ông, chất vấn Phó Nam Cẩm, ầm ĩ với anh, nhưng một lần nữa ông lại đánh giá sai phản ứng của Hạ Hề.

Hạ Hề đi dạo một vòng lầu trên lầu dưới, thật sự như đang đi dạo trong nhà mình, dạo một vòng, hỏi Phó Nam Cẩm: “Vì sao anh mua nhà lại không nói em biết, còn để tên em?”

“Nhà mua lúc kết hôn là tài sản chung của vợ chồng, viết tên ai cũng không sao hết, đỡ phiền phức.” Phó Nam Cẩm nhìn thoáng qua giấy thỏa thuận ly hôn, “Dù sao cũng đều là của em.”

Hạ Hề hừ lạnh một tiếng.

Ông cụ Phó chậm rãi vân vê tràng hạt hai vòng, không rõ ý đồ của Hạ Hề, cầm giấy thỏa thuận ly hôn đến đây nhưng lại không ly hôn, còn tính sống ở đây, rốt cuộc cô muốn làm gì?

Nhưng lúc này, ông và Phó Nam Cẩm đang trong tình trạng giằng co, nếu ai thả lỏng cảnh giác, kết quả cuộc chiến này khó có thể nói trước.

Thật ra ba Phó và mẹ Phó rất vui vẻ với việc Hạ Hề đến, trong lòng họ vẫn hy vọng Hạ Hề và Phó Nam Cẩm hạnh phúc, nhưng ông cụ nhà cứ phá đám như thế, không cô gái nào có thể chịu được.

Phó Nam Cẩm đứng ở cầu thang chậm rãi uống tách cà phê, nhìn Hạ Hề dạo quanh khắp nhà, Hạ Hề nhìn về phía anh, liếc mắt nhìn cái tách trong tay anh: “Còn chưa nguội à?”

Phó Nam Cẩm nhấp một hớp cà phê lạnh ngắt, vẻ mặt thong thả: “Vẫn ngon.”

Hạ Hề hừ mạnh một cái.

Khi Hạ Hề tới vừa khéo là giờ ăn cơm tối, vẻ mặt ông cụ bình tĩnh tiếp đón Hạ Hề ăn cơm, thật ra Hạ Hề cũng không khách sáo, lập tức đến bàn ăn cơm trước.

Ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa trên bàn dài, Phó Nam Cẩm kéo một cái ghế, ý bảo Hạ Hề ngồi xuống, sau khi Hạ Hề ngồi xuống, Phó Nam Cẩm cũng ngồi xuống cạnh cô.

Từ khi Hạ Hề đi vào, đã nhìn thấy mấy tay thư ký của ông cụ đi tới đi lui mấy lượt, điện thoại trong tay không hề dứt, mỗi lần nhận xong một cuộc gọi, sắc mặt lại khó coi hơn một chút. Nhưng Phó Nam Cẩm lại rất bình tĩnh, thỉnh thoảng nhận vài cuộc điện thoại, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc thật.

Phó Nam Cẩm rót một ly nước ấm đặt vào tay Hạ Hề, rồi cắt cho Hạ Hề một phần bò bít tết: “Nếm thử xem.”

Hạ Hề liếc anh một cái, thái độ thật bình tĩnh, giống như ngày thường ăn cơm tối ở nhà vậy, cô thật sự rất khâm phục.

Mẹ Phó cũng bắt đầu nhiệt tình với Hạ Hề, bảo cô ăn nhiều một chút.

Mấy ngày nay, giờ ăn cơm trong nhà đều luôn trầm mặc, không có ai nói chuyện, hoặc là ông cụ và Phó Nam Cẩm tranh cãi ầm ĩ, một bữa cơm không thể ăn tiếp, hôm nay Hạ Hề đến, lại khiến bầu không khí trên bàn ăn vô cùng khác biệt…

Nói thế nào nhỉ, dùng một hai từ để hình dùng chính là ‘hơi ấm’.

Hạ Hề nhìn thức ăn trên bàn, có thể do ông cụ sống nhiều năm ở nước ngoài, thức ăn trên bàn đều nghiêng về món Tây, bò bít tết, thịt nướng, gà quay, rau salad trộn, bánh mì.

Hạ Hề ngồi một chỗ không nhúc nhích.

“Sao thế, không hợp khẩu vị à?” Mẹ phó thấy Hạ Hề không ăn, quan tâm hỏi.

Hạ Hề nhăn mũi: “Con không thích ăn món Tây.’’

“Để bác nói cô giúp việc làm ít thức ăn Trung Quốc." Mẹ Phó nói.

“Không cần ạ, con sợ cô giúp việc làm thức ăn không hợp khẩu vị của con, con không ăn đâu.” Hạ Hề nhìn về phía ông cụ mang vẻ mặt nghiêm túc, cũng không hề nhúc nhích, cười tủm tỉm: “Hơn nữa con ngồi ở đây, con sợ cụ nhà ăn không nổi.”

Hạ Hề cố tình khiêu khích, ai nghe xong cũng hiểu ra, ba mẹ Phó nhìn thoáng qua ông cụ, ba Phó vội đánh mắt với mẹ Phó, mẹ Phó vội giảng hòa: “Nếu không thì như vậy đi, Hạ Hề à, con muốn ăn gì, bác sẽ đi làm cho con.”

“Không…”

Hạ Hề còn chưa nói xong, Phó Nam Cẩm đã đứng lên: “Không cần, mẹ không biết cô ấy thích ăn gì đâu, để con đi nấu.”

“Nam Cẩm, con biết nấu cơm à?” Ba mẹ Phó vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả ông cụ Phó cũng nhìn anh một cái.

Trong lòng Hạ Hề cảm thán, kinh ngạc thật, cơm nhà bọn họ đều do anh làm.

“Muốn ăn gì?” Phó Nam Cẩm không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn về phía Hạ Hề.

“Giò heo Đông Pha, thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt… Trước mắt cứ vậy đã.” Hạ Hề mở miệng đọc tên món ăn.

“Quá nhiều dầu mỡ, buổi tối không nên ăn.” Phó Nam Cẩm mặt mũi bình thản phủ quyết, cũng không hỏi lại cô, đi vào phòng bếp.

“Cậu chủ, cậu định làm sao? Hay cứ để tôi làm đi.” Giúp việc phía sau cũng vội vàng đi vào. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai mươi phút sau, Phó Nam Cẩm bày ba đ ĩa thức ăn trước mặt Hạ Hề, thịt băm xào ớt xanh, trứng gà sốt cà chua, bông cải xào.

“Hôm nay hơi vội nên anh làm đơn giản, ráng ăn đi.” Phó Nam Cẩm lại bới cho cô nửa bát cơm, “Buổi tối đừng ăn quá nhiều.”

“Em muốn ăn cháo gạo kê nữa.” Hạ Hề nhìn anh.

“Cháo gạo kê?” Phó Nam Cẩm cau mày. “Nấu món này tốn thời gian lâu, đã trễ rồi, hay là anh dùng máy ép làm chút nước bí đỏ cho em? Tối mai lại ăn cháo gạo kê được không?”

Hạ Hề hơi bất mãn, nhưng nghĩ một chút vẫn gật đầu: “Vậy đi.”

Phó Nam Cẩm lại đi vào phòng bếp, không bao lâu đã bưng ra một ly nước ép bí đỏ cho Hạ Hề.

Hạ Hề uống một ngụm, khen ngợi gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Trước mặt Hạ Hề là đồ ăn nóng hổi, còn trước mặt ai đó đều là cơm Tây nguội lạnh, mùi thơm đồ ăn tràn ngập trong phòng, thật sự khiến người ta thèm ăn.

Nhưng Hạ Hề không hề khách sáo, cũng không mời ai, tự mình ăn rất vui vẻ.

Ông cụ nhìn đồ ăn trước mặt không có gì hấp dẫn, càng không ăn nổi, ba mẹ Phó liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy trong lòng hơi buồn bã, bọn họ không hề biết con trai của mình biết nấu cơm, lúc này cũng không có tư cách yêu cầu nếm thử.

Hạ Hề ăn no, thở một hơi thật dài, lắc đầu với Phó Nam Cẩm: “Cơm anh làm vẫn chưa ngon lắm, hôm nào học thật chăm với mẹ em đi.”

Phó Nam Cẩm nhìn cô ăn hơn một nửa thức ăn trên bàn, lại tốt tính đồng ý: “Được.”

Hạ Hề cảm thấy mặt trời mọc ở đằng tây, hôm nay cô quá đáng như vậy, Phó Nam Cẩm lại không giận dỗi cô.

Ông cụ mất khẩu vị không ăn cơm nổi.

Bữa cơm này chỉ có Hạ Hề là ăn no, Phó Nam Cẩm xách vali của Hạ Hề lên phòng mình ở tầng hai, Hạ Hề đi theo phía sau lưng anh, nhìn bên trong rõ ràng đã có người ở, nói: “Em không ở chung với anh đâu.”

“Được, em ở phòng này, anh ở phòng cho khách.” Phó Nam Cẩm rất nghe lời.

Hạ Hề: “…”

“Vậy anh ra ngoài đi, em muốn đi ngủ.’’ Hạ Hề tức giận, muốn đuổi người ra ngoài. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phó Nam Cẩm không nhúc nhích, cầm lấy điều khiển điều hòa điều chỉnh nhiệt độ của căn phòng từ xa, dặn dò: “Buổi tối em ăn nhiều, vận động một chút rồi đi ngủ.”

Phó Nam Cẩm lại kiểm tra một lượt: “Có yêu cầu gì thì gọi anh.”

Phó Nam Cẩm nói xong, liền xoay người định rời đi.

Hạ Hề nhìn bóng lưng của anh, cuối cùng vẫn không chịu nổi: “Anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Phó Nam Cẩm đặt tay lên nắm đấm cửa, không hề quay đầu, giọng nói lại dịu dàng: “Thật sự không có.”

“…” Hạ Hề khó thở, “Em có.”

“Được, em muốn hỏi cái gì?”

“Em…” Hạ Hề bị chọc tức giận, vậy mà anh lại đi hỏi cô muốn hỏi gì?

Hạ Hề bình ổn tâm tình: “Anh không hỏi em tới đây làm gì sao?”

“Chẳng lẽ không phải tới tìm anh?” Phó Nam Cẩm xoay người, dựa lưng vào cửa, đôi mắt đen nhìn cô.

Hạ Hề: “…” Có phải cô nên nói “Chúc mừng anh, đoán đúng rồi.’’, sau đó tặng cho anh một bông hoa hồng nhỏ không?

Hạ Hề ngồi trên giường, thở hổn hển trừng mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy có rất nhiều chuyện cần giải thích với em sao?”

Phó Nam Cẩm nghe vậy, hơi cau mày, ngón tay bên người giật giật, sau một lát mới chậm rãi mở miệng: “Tới tận bây giờ, anh giống như một kẻ trong suốt ở trước mặt em, em đã biết chuyện giữa anh và nhà họ Phó, em cũng biết chuyện giữa anh và ông nội, bao gồm cả chuyện đang xảy ra hiện tại, em cũng đã hiểu rõ…”

Phó Nam Cẩm nói có chút khó khăn, giống như cảm thấy có rất nhiều chuyện khó có thể giải thích, nhưng vẫn muốn nói ra: “Vốn dĩ không muốn khiến em liên lụy, nhưng thật xin lỗi, vì sai lầm của anh, đã liên tục làm ảnh hưởng đến em, còn kéo cả ba mẹ…”

Phó Nam Cẩm dừng lại một chút: “Nhiều ngày qua không liên lạc với em, anh chỉ hy vọng em có thể hoàn toàn bình tĩnh lại, một lần nữa quen biết anh. Bây giờ anh không phải Giang Nam, cũng không phải Phó Nam Cẩm em biết trước đây. Lúc này đứng trước mặt em mới chính là Phó Nam Cẩm thật sự, một Phó Nam Cẩm như vậy đang có quá nhiều khó khăn trên người không thể giải quyết chỉ trong chốc lát, cho nên anh hy vọng cho em thời gian, để em lựa chọn một lần nữa.”

Kể từ khi Hạ Hề quen biết Phó Nam Cẩm tới nay, đây là lần đầu tiên Phó Nam Cẩm nói nhiều như vậy, ý tứ rõ ràng, vô cùng dễ hiểu.

Hạ Hề im lặng nhìn anh một lát, đứng dậy đi tới cửa, mở cửa, lạnh nhạt mở miệng: “Cút đi.’’

Hạ Hề không phải kẻ ngốc, Phó Nam Cẩm phản cảm với ‘lựa chọn’ nhất, sao lại cho cô cơ hội để lựa chọn chứ?

Chẳng qua anh đã quá hiểu cô, nắm được toàn bộ trái tim cô, nếu từ lúc đầu anh giữ chặt cô bên cạnh, dựa vào tính cách của Hạ Hề, nếu biết được gia thế phức tạp của anh, còn có ông nội khó chơi như vậy, rất có thể Hạ Hề sẽ thực sự có tâm lý chống đối. Nhưng bây giờ Phó Nam Cẩm từng bước một dẫn dụ cô vào tròng, cuối cùng trở thành cô cam tâm tình nguyện.

Ha ha, trước mặt cô mà đòi giả vờ à? Cái đuôi sói rất to đấy.

Cái anh gọi là lựa chọn, chính là cắt đứt toàn bộ đừng lui của cô, chỉ có thể lựa chọn điều anh lựa chọn.

Phó Nam Cẩm bị Hạ Hề đẩy ra ngoài, cửa phòng trước mặt anh đóng lại.

Phó Nam Cẩm đứng ở cửa phòng Hạ Hề, qua hồi lâu mới hạ giọng nói: “Tiểu Hề, em đã đến rồi, anh rất vui.”

Còn Hạ Hề trong phòng không nghe thấy lời Phó Nam Cẩm nói, cô bắt đầu chuẩn bị kế hoạch dự phòng của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio