Editor: nhatientri
Beta: Esley
Do ngày hôm trước uống nhiều, Lục Kiến Chu ngủ như chết, còn Niên Niệm Thi thì chiếu cố nàng một đêm, hiếm thấy không dậy sớm nổi.
Nhưng đến giờ Thìn, Thường Hoan vẫn đến kêu cửa.
Lục Kiến Chu muốn đứng dậy, mới phát hiện Niên Niệm Thi đang gối lên cánh tay nàng ngủ, còn y phục của mình cũng bị đổi, áo bó cũng không biết được cởi ra lúc nào, bộ phận phát dục bên trong hiếm khi thấy cũng được thả lỏng.
Mà mặt Niên Niệm Thi thì kề sát nơi đó ngủ ngon lành.
Niên Niệm Thi ngủ không sâu, tỉnh lại bởi động tác của Lục Kiến Chu, liền nhìn thấy nàng rút tay về túm chặt cổ áo rồi cau mày nhìn mình, "Niệm Thi....Ngươi biết rồi sao?"
"Biết? Tướng công chỉ lời say tối hôm qua sao?". Niên Niệm Thi không tránh đề tài, "Nếu là thật, Niệm Thi cầu còn không được".
"Lời say?". Lục Kiến Chu vốn đã chuẩn bị tinh thần để bị hành hung một trận, không nghĩ tới Niên Niệm Thi cư xử không khác ngày thường, hình như sự tình không đến nỗi hỏng bét như nàng nghĩ, "Khi say ta đã nói gì sao?"
"Tướng công còn có thể nói gì lúc say, đương nhiên là uống say như chết rồi lại lẩm bẩm muốn hưu ta". Niên Niệm Thi nhìn nàng, lộ ra một tia cười khổ ai oán triền miên.
Lục Kiến Chu tự trách một trận, nói, "Xin lỗi.....Ta uống qua nhiều rồi....nhưng...."
"Tướng công không nên tự trách, chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Niệm Thi hiểu rõ say rượu nói lời thật, lại càng làm cho Niệm Thi hết hy vọng". Niên Niệm Thi đánh gãy lời nàng, "Nhưng Niệm Thi cũng không vì thế mà khổ sở, dù sao chúng ta chỉ mới thành thân có mấy ngày, vả lại tối hôm qua còn nói những lời khác, Niệm Thi chỉ cần mấy lời kia là đủ rồi".
"Ta còn nói gì nữa?". Lục Kiến Chu nhất thời có chút kỳ quái.
Niên Niệm Thi không trả lời lại, nhưng thoạt nhìn tâm tình nàng có vẻ rất tốt, liền đi mở cửa để Thương Hoan chờ lâu bên ngoài vào.
Thường Hoan hành lễ nói, "Thiếu gia, hôm qua Lật Cơ cô nương ở Hoa Đô lâu mời, nhưng ngươi vẫn chưa đi. Thiếu gia cho tiểu nhân câu trả lời chính xác, để tiểu nhân đi đáp lời a".
"Nàng muốn ta tới nữa, ngày hôm nay sao?". Lục Kiến Chu kỳ quái, "Hôm qua nàng mới vừa thành hôn, sao cảm tạ ta gấp như vậy?"
"Thành hôn? Thiếu gia, ngài nghe ai nói hôm qua Lật Cơ cô nương thành hôn, sao tiểu nhân lại không biết?". Thường Hoan cũng thấy kỳ quái.
Lục Kiến Chu nhìn Niên Niệm Thi một chút, hỏi, "Hôm qua không phải là Lật Cơ thành hôn với Tiền Nguyên sao?"
Niên Niệm Thi lại càng thấy kỳ quái, "Ngươi nghe ai nói người Tiền Nguyên cưới chính là Lật Cơ? Ngươi vội vã nhịn không được kéo ta đi, lại không biết tân nương chính là tiểu thư nhà Nội Sử đại nhân?''
"A??????". Lục Kiến Chu kinh hoảng đến nỗi miệng cũng không khép lại được, "Vậy ra son môi là ta tặng không sao?"
Đợi đến khi nàng đại khái kể lại câu chuyện, lúc này Niên Niệm Thi mới trách cứ, "Một đại nam nhân như ngươi, đưa đồ vật tư mật như vậy cho nữ tử, lại không nói rõ ràng mọi chuyện, lần này còn yêu cầu ngươi đi gặp trực tiếp, xem ra là có ý khác. Tuy ngươi sai lầm, nhưng trước sau vẫn vô tâm, còn Lật Cơ biết rõ ngươi đã có vợ, sao vẫn đến mời như thế, không trách người ta thường nói gái lầu xanh lẳng lơ".
Lục Kiến Chu thấy nàng lại tiếp tục mắng người, có chút không vui, "Chuyện này là do ta sai trước, bây giờ ta đi giải thích rõ ràng là được, ngươi hà tất gì phải nói người ta như vậy".
"Không cho phép ngươi đi". Niên Niệm Thi đè nàng xuống giường, "Ngươi ở nhà ngủ, ta đi".
"Niên Niệm Thi, ngươi càn rỡ! Đây là đạo lý gì! Nào có như vậy!". Lục Kiến Chu lập tức phản đối.
Nhưng Niên Niệm Thi lại ra lệnh với Thường Hoan, "Hôm nay ngươi ở nhà canh chừng nàng, đỡ cho nàng đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt".
"Chuyện này....". Thường Hoan có chút do dự.
Lục Kiến Chu nhìn thấy tia hi vọng, lập tức đăc ý, "Niên Niệm Thi, ngươi cho rằng ngươi là ai a, dựa vào cái gì mà dám cai quản sự tự do của ta, Thường Hoan theo ta từ nhỏ đến lớn, chắc chắn sẽ không nghe theo ngươi".
"Quận chúa, nếu ngài để cho ta trông chừng, chủ nhân nhà ta nhất định sẽ trả thù ta". Không nghĩ tới Thường Hoan do dự hồi lâu, cuối cùng lại nói như vậy.
"Chỉ cần ta còn ở Lục phủ một ngày, thì hắn không có cách nào chạm được vào ngươi". Niên Niệm Thi nói xong, đã ra tới cửa.
Thường Hoan quỳ xuống tạ ân, "Quận chúa vạn phúc, tiểu nhân có chết cũng không từ! Chắc chắn sẽ canh chừng thiếu gia thật kỹ!".
Nói xong, hắn lập tức trói Lục Kiến Chu lại, làm liền một mạch, mà cái vẻ mặt S kia rõ ràng là đang có ý nói, "Ta đã muốn làm như vậy từ lâu!".
Hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của Lục Kiến Chu, "Ngươi thả ta ra! Ngươi dám ăn cây táo rào cây sung! Chỉ tin Niên Niệm Thi! Ngươi tránh được một ngày nhưng cũng không tránh được sau này! Nàng vừa đi ngươi xem ta sẽ làm gì với ngươi! A a a a ! Ta nhất định sẽ hưu nàng! Thường Hoan! Ngươi tên súc sinh này!"
.........
"Không được, ta không yên lòng được! Quên đi, ta với ngươi thương lượng chuyện này, sẽ không đắc tội quận chúa, ta bảo đảm sẽ không nói ra. Thường Hoan, ngươi tới đây cho ta! Tay chân ta đều bị cột cả rồi, ngươi xem ta còn có thể ăn được ngươi không?!''
=================
Lật Cơ nắm chặt một túi vải trong tay, thỉnh thoảng ngoái ra cửa ngóng trông, phái nha hoàn bên cạnh ra nhìn nhiều lần, nhưng vẫn chưa thấy Lục Kiến Chu đến, không khỏi có chút ưu thương.
Không lâu sau, nha hoàn hoảng hốt chạy vào.
Lật Cơ mùng rỡ, liền kêu lên từ xa, "Lục công tử đến rồi?"
"Quận...quận chúa đến rồi....". Sau khi tiểu nha hoàn hổn hà hổn hển chạy vào, Niên Niệm Thi cũng đã lướt qua nàng, một mặt không biểu lộ cảm xúc thong thả bước vào.
"Nghe nói Lật Cơ cô nương có việc tìm tướng quân nhà ta , tướng công có chuyện quan trọng không đến được, vì thế Niệm Thi thay mặt đến đây, kính xin Lật Cơ cô nương không lấy đó làm phiền lòng". Niên Niệm Thi nói xong, không chút khách khí ngồi vào phía đối diện.
Nơi hẹn gặp mà Lật Cơ chọn là một phòng khách trang nhã ở Hội Tân lâu, chủ ý chính là e sợ thiên hạ sẽ không biết nàng hẹn ai, nhưng lần này lại là Niệm Thi tới, nhất thời kinh ngạc nói không ra lời, không biết đối phương có ý gì, nửa ngày mới thu lại vẻ kinh ngạc, "Hôm nay Lật Cơ mời Lục công tử đến đây, chỉ là muốn đích thân báo đáp ân tặng lễ vật".
Niên Niệm Thi cười lạnh một tiếng, thoảng nhìn quần chúng xung quanh, rồi liếc qua một bàn thức ăn phong phú, cũng may Lục Kiến Chu không tới, đây rõ ràng là muốn tuyên bố cho toàn bộ thiên hạ biết hai ngươi có tư tình, vậy thì mặt mũi của vợ cả này biết đặt vào đâu, "Vậy thì Niệm Thi xin cảm ơn thay tướng công".
Cái gì mà thay hắn cảm ơn....Lật Cơ nghe được mùi vị khiêu khích dày đặt trong lời nói, trong lòng có chút khó chịu, cũng không kịp nhớ tới đối phương chính là quận chúa, một bên dặn dò tiểu nhị tiếp tục mang thức ăn lên, một bên nói, "Lục công tử tình thâm ý trọng, đưa nhiều son phấn quý giá như vậy, trân châu búi tóc, Lật Cơ tất nhiên là muốn tìm một cơ hội để trực tiếp tạ ơn ân tình này".
Lời này thật chọc Niên Niệm Thi bốc lửa, suýt chút nữa thì tạt cả tô canh trứng bưng trong tay vào Lật Cơ.
Quận chúa đấu tiểu tam: Phải giết-----mắng không xong thì tạt!.
====================
Thường Hoan không yên lòng kéo tay áo Lục Kiến Chu, "Thiếu gia, chúng ta như vậy là được rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không thể kích động, tiểu nhân mà đắc tội với quận chúa thì có mười cái đầu cũng không đủ chém".
Lục Kiến Chu không để ý đến hắn, thiếu kiên nhẫn, "Ta đã đáp ứng ngươi thì sẽ không thất hứa, ta chỉ tới đó nhìn mà thôi. Nhất định sẽ không bán đứng ngươi. Có điều vải vóc quần áo hạ nhân các ngươi quả thật là thô ráp! Thiệt thòi ngươi mặc nhiều năm như vậy".
Cho ngươi mượn ngươi còn dám ghét bỏ!
Chưa từng thấy người khó phục vụ như vậy.
Lén lút từ cửa sau đi bộ lên lầu hai của Hội Tân lâu thì thấy quần chúng đang vây quanh thành một vòng tròn lớn, nhìn kỹ thì thấy trong trung tâm là một đấu địa rực lửa.
Tuy rằng không nghe rõ hai người kia đang nói gì, nhưng vẫn luôn có kẻ tò mò tám chuyện xung quanh, "Một là người đứng đầu bảng xinh đẹp tuyệt trần của Hoa Đô lâu, một là quận chúa mỹ lệ vô song của Nghiêu vương phủ, ngươi nói xem hai người này vì sao lại đụng phải nhau?"
"Này, làm sao ta biết, ta cũng chỉ muốn xem trò vui thôi".
"Ta ngược lại thật ra biết chút ít, nghe nói là vị Lục thiếu tướng kia tân hôn tịch mịch, đi theo Nhị cữu tử ra ngoài ăn vụng, vừa vặn bị chính thất bắt được.''
"Ha? Lục tướng quân kia cũng thật phong lưu a, đã cưới được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ mà vẫn chưa thấy đủ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chuyện của hắn với biểu muội còn chưa lắng dịu, lại đi liên lụy Lật Cơ, cô nương xinh đẹp ở kinh thành này đều bị quyến rũ hết, hắn muốn chúng ta sống thế nào a!"
"Ha ha, cũng không thể nói như vậy, ngươi nhìn xem quận chúa phản ứng nhanh như vậy, lôi lệ phong hành, lần nào vừa có dấu hiệu gì cũng lập tức bóp chết từ trong trứng nước, nói không chừng nàng chính là mỹ nhân rắn rết, bề ngoài hào nhoáng mỹ lệ, nhưng sau lưng lại quản thiếu tướng đến phiền chán, nên cực hận mẫu dạ xoa này".
lôi lệ phong hành: quyết định nhanh chóng
"Được mẫu dạ xoa xinh đẹp như vậy quản, ta cũng nguyện ý a, làm sao còn muốn ăn vụng?"
"Ngươi sẽ không hiểu được đâu, nói không chừng Lục tướng quân ở bên ngoài hai năm, nên khẩu vị nặng hơn so với chúng ta, cảm thấy quận chúa đoan trang hiền thục là Chung Vô Diệm, lại yêu thích nử tử hoạt bát xinh đẹp, giống như biểu muội hay là nữ nhân trăm vạn người mê ở trong lòng nam nhân- hoa khôi Lật Cơ"
"Ai...Nhưng ta lại thích quận chúa hơn...."
"Ha, cho nên mới nói ngươi còn trẻ, bám dính có gì tốt, tính tình hảo mới là tốt, ta thì yêu thích Lật Cơ kia, ta còn thử qua một lần, kỹ thuật kia...."
"Ngươi lại khoác lác, trong thiên hạ không có người nào không biết Lật Cơ thuộc sở hữu của Niên Diệp, đến cả hảo bằng hữu Tiếu Thắng cũng không thể chạm vào!".
"Ngươi đây lại không hiểu, Niên Diệp và Tiếu Thắng không phải cái gì mà hảo bằng hữu, bọn họ là cơ hữu!".
cơ hữu: cách tân là bạn gay @[email protected]
"Có nghĩa là gì?"
"Nghĩa của nó rất dài dòng...."
....
Câu nói kế tiếp có chút không thích hợp đối với tiểu hài tử, Lục Kiến Chu nghe thấy, mặt lúc trắng lúc xanh....
Thật thật giả giả, nói không thành có, suýt chút nữa đã tin.
Lúc phản ứng lại, hai người trong đại sảnh không biết từ lúc nào đã mất đi một người, chỉ còn lại Lật Cơ và mấy nam tử đang đến gần trò chuyện, thoát thân không được.
Lục Kiến Chu đi xuống khỏi thang, chắp tay hành lễ, "Lật Cơ cô nương, tiểu sinh tới muộn".
Lật Cớ thấy hắn một thân y phục vải thô, hoang mang nói, "Lục công tử sao lại trở nên nghèo túng như thế này?"
Chưa kịp nói, Thường Hoan vốn đang ở bên cạnh nghe bát quái đã lảo đảo bước lại, thúc giục, "Thiếu gia, sao ngươi lại đi lung tung vậy, mau trở lại trước khi quận chúa về a, nếu không tiểu nhân chắc chắn sẽ bị trách phạt!".
Lục Kiến Chu không thể làm gì khác hơn là nói với Lật Cơ, "Trông nhà ta có việc gây trễ nãi, hôm nay Lật Cơ tìm ta có chuyện gì quan trọng sao? Ta và ngươi nói ngắn gọn, ta không có thời gian".
Lật Cơ thấy hắn xuất hiện đã rất bất ngờ, mặc dù nhìn thấy hắn muốn đi, nhưng cũng cẩn thận lấy túi vải ra, "Hôm nay Lật Cơ muốn cảm tạ Lục công tử mấy ngày trước đã tặng những thứ đó".
Lục Kiến Chu nhìn túi vải được may khéo léo, nhưng hoa văn thêu trên đó có chút dung tục, tuy nhận lấy, vẫn giải thích một lần, "Thật ra ta đưa những thứ đó cho ngươi, là coi như quà cưới. Hiện tại đã biết, Tiền Nguyên kia chính là một tên bạc tình không nghĩa khí, uổng công lúc đầu ta còn cổ vũ hắn theo đuổi ái tình, Lật Cơ, ta thấy ngươi là một cô nương tốt, tương lai nhất định sẽ gặp gỡ người thích hợp hơn".
"Lật Cơ còn tưởng rằng Lục công tử thật lòng muốn tặng Lật Cơ....Hóa ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...." Lật Cơ nghe được tầng lý do này, nhất thời cảm thấy Lục Kiến Chu không như mình nghĩ, "Làm phiền Lục công tử quan tâm, Lật Cơ và Tiền công tử thật sự không hoàn toàn giống như công tử suy nghĩ...."
"Ngươi không cần nói giúp cho hắn!". Lục Kiến Chu ra vẻ đồng cảm nhìn nàng, "Niệm Thi vừa đến đây, có nói cái gì kỳ quái không? Tính tình của nàng tương đối thẳng thắn, ngươi không nên quá để ý...."
Lật Cơ vốn là muốn rũ sạch quan hệ với Tiền Nguyên, không nghĩ tới Lục Kiến Chu hình như không để ý đến, lại nói về Niên Niệm Thi, nhớ tới thái độ vênh váo tự đắc của Niên Niệm Thi, trong lòng lập tức trở nên không vui, trên mặt lộ vẻ oan ức, "Quận chúa cũng không có nói gì....Chỉ là ép Lật Cơ cách xa công tử một chút....Lật Cơ không hiểu, hôm nay rõ ràng là ta ước hẹn với Lục công tử, tại sao quận chúa lại đến, lại còn răn dạy một trận như vậy. Lục công tử và Lật Cơ trong sạch, có trời đất chứng giám".
Nói đến đây, đã là càng ngày càng oan ức, liền "thể lực không chống đỡ nổi!" đổ ập vào lòng Lục Kiến Chu.
Thường Hoan nhanh tay nhận lấy dùm, nói với Lục Kiến Chu, "Thiếu gia, nếu không trở lại thì quận chúa thực sự sẽ phát hiện".
Lục Kiến Chu cũng có chút lo lắng, hướng Lật Cơ khai báo, "Nàng là người như vậy, trở về ta sẽ nói với nàng, ngươi cũng không nên trách móc. Hôm nay Kiến Dực còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước, ngày khác tái kiến!".
Nha hoàn ở bên cạnh Lật Cơ thấy bóng lưng nàng và Thường Hoan nhìn chung quanh rồi vội vàng rời khỏi cửa, nói, "Nghe đồn Lục công tử cũng là một công tử văn nhã, tại sao lại chật vật đến như vậy?"
Mặt Lật Cơ không còn ngụy trang như trước nữa, có chút kiêu ngạo, "Ngươi không hiểu đâu, trách thì nên trách Niên Niệm Thi ỷ vào thân phận quận chúa nên mới có thể trói hắn bên người, nam nhân mà.....Dù sao cũng sẽ không thích nữ nhân cường thế hơn so với mình".
Tiểu nha hoàn sùng bái nhìn Lật Cơ, thầm nghĩ không trách được tiểu thư ngay cả tú bà cũng chào thua...
Bộ dạng xấu xí hay xinh đẹp là do bẩm sinh.....nhưng chỉ dựa vào tư chất thông minh này không biết đã có thể trở thành chiêu bài câu khách trên bao nhiêu khu phố đây...
Đôi Lời: haha chương này...quá, giờ mới biết quận chúa rất thích tạt, có gì trên bàn thì vơ tạt tút