Lúc làm nóng có không ít người trộm nhìn sang bên này, thế nhưng hai người đã quen bị người khác ngắm nghía, cho nên cũng không có ngại ngùng hay mất tự nhiên gì.
Diêm Hàn nói cho Lâm Kiến Lộc một ít tâm đắc cùng kỹ xảo mà mình đúc kết ra.
Cậu không phải cầu thủ chuyên nghiệp, chỉ là từng bị môn bóng rổ tra tấn thật lâu, dạy cho Lâm Kiến Lộc thì vẫn ổn áp.
Điểm khác biệt duy nhất là chiều cao của cậu không bằng Lâm Kiến Lộc, rất nhiều kỹ xảo chuyên nghiệp cậu phải phát lực toàn thân mới có thể dùng, mà Lâm Kiến Lộc thì khác, ưu thế về chiều cao giúp hắn tiết kiệm rất nhiều sức lực, không cần biết là tiên phong hay hậu vệ đều có ưu thế trời cho, thật sự là...
Làm người ta ghen tỵ.
Lúc chơi với anh Đại Lâm lại giảng giải một số trọng điểm, thời gian trôi quá nhanh, một buổi sáng rất nhanh đã sắp kết thúc.
Một thân mồ hôi, còn thở hồng hộc, hai người ngồi ở hàng ghế chờ bên cạnh uống nước lạnh.
Năng lực lý giải của Lâm Kiến Lộc rất kinh người, rất nhiều thứ cậu chỉ cần hơi giải thích đối phương đã hiểu ngay, còn có thể từ một suy ra ba.
Đáng quý nhất chính là hắn có thể thông qua luyện tập lặp đi lặp lại mà chuyển lý thuyết thành thực lực của bản thân, cho nên mới tiến bộ nhanh chóng như vậy.
"Tôi nghĩ Ngụy Ninh Hâm còn chưa siêng bằng cậu đâu." Diêm Hàn vừa lau mồ hôi vừa cảm khái.
Nghe xong lời này, cánh tay giơ chai của Lâm Kiến Lộc khẽ dừng, quay đầu hỏi "Phải không?"
"Phải chứ, thời gian chơi bóng rổ của Ngụy Ninh Hâm dài, lại còn có ưu thế cơ thể, chưa chắc đã là chăm chỉ.
Nếu phải so sánh tôi cảm thấy cậu có thể phát triển nhiều hơn cậu ta."
Không cần biết Ngụy Ninh Hâm chơi giỏi đến đâu, Diêm Hàn có thể nhận ra một người tùy tiện dùng bóng rổ để đập người có thật sự yêu môn bóng rổ hay không.
Người như vậy không có lòng kính sợ đối với bóng rổ, đây cũng là lý do vì sao cho đến nay cậu vẫn không thể thay đổi thái độ với Ngụy Ninh Hâm.
So ra Lâm Kiến Lộc tốt hơn nhiều lắm...!Nghĩ đến đây, Diêm Hàn cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, chỉ thấy đối phương cũng đang nhìn mình, một đôi mắt ôn nhuận như ngọc chỉ có ảnh ngược của mình...
"Nhìn gì vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?" Diêm Hàn chớp chớp mắt hỏi, lại dùng khăn lông lau mặt, động tác muốn thô lỗ bao nhiêu thì thô lỗ bấy nhiêu.
Tới khi Tiểu Ngũ sắp nhảy ra đấm cậu thì mới dừng tay —— Vì sợ da bị chảy, cậu không được phép lau mặt quá mạnh.
Tuy rằng đại ca cũng chẳng nhớ được, luôn phạm phải tật xấu này.
Bấy giờ Lâm Kiến Lộc nói "Cậu với Ngụy Ninh Hâm...!Hai người các cậu thân nhau lắm sao?"
"Ồ, cũng được thôi." Trả lời một câu hoàn toàn theo bản năng, đột nhiên Diêm Hàn ý thức được đây là lần đầu tiên anh Đại Lâm nhắc tới Ngụy Ninh Hâm.
Lúc trước khi bị khiêu khích, lúc mình nói chuyện riêng với Ngụy Ninh Hâm, thậm chí là lúc về lớp tất cả mọi người đều mắng Ngụy Ninh Hâm tự đại cuồng vọng, Lâm Kiến Lộc đều trầm mặc, hắn chưa từng nhắc tới tên cậu ta, chỉ yên lặng hẹn cậu ta đấu một trận trên sân bóng, yên lặng khiến cho đối phương không còn gì để nói.
Từ trước đến nay Lâm Kiến Lộc đều rất trầm ổn.
Không nói những lời vô nghĩa trước mặt người khác, cũng không nói bậy sau lưng người khác, đúng là chuyện anh Đại Lâm có thể làm.
Mà cùng nằm trong danh sách nam thần của trường, quan hệ giữa Lâm Kiến Lộc với Ngụy Ninh Hâm hẳn là kiểu vua không gặp vua, thậm chí Diêm Hàn còn cho rằng hắn vĩnh viễn không bao giờ chủ động nhắc tới Ngụy Ninh Hâm, nên không ngờ hắn mở miệng, không phải hỏi chuyện bóng rổ, mà hỏi quan hệ của cậu và Ngụy Ninh Hâm.
"...!Cũng không phải thân lắm." Cơn tò mò trong lòng Diêm Hàn lại leo lên, nhưng bụng Diêm Hàn không đủ rộng để giữ mớ tò mò đó, cậu dứt khoát hỏi "Gì? Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"
"Không có gì." Lâm Kiến Lộc khôi phục trạng thái không cảm xúc.
"...!Không có gì là cái gì?" Diêm Hàn không chịu tha.
"Chỉ là cảm thấy cậu ta rất giống mẫu người cậu sẽ thích, mà gần đây lại hay dính lấy cậu, cho nên..."
Nói đến khúc sau, Lâm Kiến Lộc khẽ nhíu mi, cũng không bị Diêm Hàn phát hiện.
Thế nhưng dù hắn có nhíu mạnh hơn tí nữa, Diêm Hàn cũng chẳng phát hiện được đâu.
Cậu "Phụt" một tiếng, ngụm nước phun thẳng ra ngoài, sau đó khiếp sợ mà nhìn Lâm Kiến Lộc ——
Gì gì gì, anh Đại Lâm đang nói cái gì!
Cái gì mà "Cậu ta rất giống mẫu người cậu sẽ thích"??
Hắn biết Ngụy Ninh Hâm là con trai mà!?
Câu như thế Diêm Hàn đã nghe không ít người nói, thật ra thì cậu nghe ngán rồi, miễn dịch, sẽ không để bụng.
Nhưng vấn đề là...
Hình như Lâm Kiến Lộc cũng biết cậu là con trai mà?!!
Thấy cậu phun nước, Lâm Kiến Lộc vội vàng rút giấy ra lau "Cậu không sao chứ?"
Diêm Hàn "..."
Nháy mắt đó Diêm Hàn thác loạn, cậu cảm thấy có khi mình là con gái thật cũng không biết chừng.
Cũng có khi là cậu bị rối loạn trí nhớ, có khi là Lâm Kiến Lộc căn bản không biết thân phận thật của cậu, toàn bộ chỉ là cậu cảm thấy thế giới này quá tịch mịch, cho nên mới tưởng tượng ra thôi.
Nhưng nháy mắt đó qua đi, nhìn thấy sân bóng rổ kín mít người, phát hiện bên cạnh còn có Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cũng nhận ra đây đều là sự thật, cậu không có nghe lầm.
Cậu nơm nớp lo sợ cầm giấy lau miệng, làm bộ bình tĩnh hỏi "Ý cậu là gì cơ?"
Hỏi xong, Diêm Hàn lại nhanh chóng ngưỡng cổ uống một ngụm nước, muốn bản thân bình tĩnh lại.
Tuy rằng biểu hiện của cậu rất chi là bình tĩnh, nhưng trái tim bé bỏng đang nhảy bịch bịch, một giọt mồ hôi lạnh xẹt qua thái dương đang nóng hổi, trình độ hồi hộp này chẳng khác lúc cậu bị hắn nghi ngờ giới tính là bao.
Cảm giác bị một thằng bạn biết mình là gay thật sự rất đáng sợ.
Cậu vĩnh viễn không quên được cảnh tượng mình quyết liệt với bạn tốt cũng chỉ vì lý do này.
À, phải nói là đã từng là bạn tốt.
Cảm giác kia không chỉ có xấu hổ.
Mà còn thấy thẹn cùng thất vọng đau lòng...!Bây giờ nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt khó có thể che lấp khinh bỉ của đối phương khi ấy, cậu chỉ hận không thể tìm cái khe đất chui vào...
Diêm Hàn cảm thấy cái mặt mình đẹp như vậy, thật sự không thể chấp nhận chuyện phải chui xuống khe đất.
Ở thế giới này cậu sống rất tốt, xuất phát từ tâm thái không muốn hẹn hò yêu đương, dũng cảm bảo vệ mạng chó, trước khi Lâm Kiến Lộc mở miệng cậu đã nói "Cậu suy nghĩ cái gì vậy, không ngờ anh Đại Lâm cũng nghĩ mấy chuyện như vậy đó nha."
Cậu vừa cười vừa nói, thần sắc biểu tình giống y đúc lúc cậu nói giỡn, như thể chỉ cho rằng Lâm Kiến Lộc đang nói giỡn, cậu lại hỏi "Tôi với Ngụy Ninh Hâm...!Làm sao mà được? Cậu quên rồi à, tôi không thể rớt mương được, sao mà hẹn hò với người ta."
......
Hình như càng nói càng sai.
Lời này càng giải thích thì càng thối, thêm cái thái độ bây giờ của cậu, quả thật chẳng khác gì bị nhìn thấu tâm sự nên nóng lòng phủ nhận!
Diêm Hàn còn muốn tự tát cho mình hai cái!
Cậu phải nói mình không phải đồng tính, hay là mình không phải người như thế mới đúng...
Thế nhưng đại ca không nói nên lời.
Rất lâu trước kia, từ khi còn ở thế giới trước cậu đã biết mình không sai.
Cho dù là lúc cậu come out với cha rồi bị đánh đến nhập viện, Diêm Hàn cũng biết mình không hề sai.
Là ánh mắt thế tục sai, cậu nghĩ vậy.
Dù cho không thể thay đổi cái nhìn của người khác, cậu cũng không thể phủ nhận xu hướng giới tính của mình chỉ vì để thế tục chấp nhận.
Nếu cậu còn phủ nhận, vậy thì cậu đúng là quái vật trong miệng bọn họ rồi...
Cậu nghĩ, thật ra con người cậu không có ưu điểm gì, chỉ là xương cứng, tính tình cũng cứng.
Cậu có thể bị bắt cúi đầu, bị ép cong lưng, nhưng nhận thức trong lòng không thể cong cũng không thể gãy.
Có thể không đề cập tới, nhưng tuyệt đối không thể thề thốt phủ nhận.
Đây là điểm mấu chốt của Diêm Hàn.
Cho nên vừa không muốn phủ nhận, vừa không muốn bôi cho thêm đen, Diêm Hàn chỉ có thể nói "Mà cậu hiểu tôi nhất mà, không hoàn thành nhiệm vụ thì tôi chưa thả lỏng được đâu, đao còn treo trên đầu sao tôi có thời gian đi thích người ta, ha ha ha!"
Nói đến đây cậu lại bắt đầu chống nạnh cười như điên, thái độ hoàn toàn như thể Lâm Kiến Lộc đang nói giỡn với cậu, mà cậu cũng thưởng thức cười trả về.
Do đó hoàn toàn bơ vai chính Ngụy Ninh Hâm trong câu hỏi của Lâm Kiến Lộc, tiện đà đạt được hiệu quả "Dù sao cũng chỉ là nói giỡn, kệ cậu nói là nam hay nữ", "Nam nữ gì đó không quan trọng, tôi chỉ muốn học tập".
Ngôn Tình Hay
Sau đó Diêm Hàn vừa cười vừa quan sát phản ứng của Lâm Kiến Lộc.
Quả nhiên Lâm Kiến Lộc không nhắc lại nữa, như thể hắn chỉ nói giỡn thôi, đối phương chỉ nhếch môi cười khẽ, có dung túng cũng có bất đắc dĩ, không có chỗ nào khác thường.
Diêm Hàn lúc này mới hơi yên tâm.
Trùng hợp lúc này, hai dì mang quần áo thể thao đột nhiên chạy về phía bọn họ.
"Hai bạn nhỏ chơi giỏi quá nhỉ, có hứng thú đến chơi với mấy chú bên này một chốc không?"
Thật ra nói dì thì có hơi quá, hai người kia trông còn chưa tới tuổi, dáng người cũng không tồi, phải kêu là chị mới đúng.
Hai chị đảo mắt, đầu tiên là đánh giá Diêm Hàn một vòng, ngay sau đó liền nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, mà hiển nhiên là trọng điểm đặt trên người sau.
Thế nhưng cũng không ảnh hưởng Diêm Hàn bật khỏi ghế ngồi "Được ạ."
Nói rồi kéo hai chị về phía sân của bọn họ.
Chỉ chừa cho Lâm Kiến Lộc cái bóng lưng.
Cậu thật sự rất luống cuống, từ lúc sinh ra tới bây giờ chắc chỉ có được vài lần như thế, đúng thật là lấy hết kỹ thuật diễn ra để đối phó rồi, còn nói năng lộn xộn, bây giờ nhớ lại cậu hoàn toàn quên mất ban nãy mình nói cái gì.
Lén lút lau mồ hôi, chỉ mong anh Đại Lâm đừng nhắc tới chuyện này hù dọa cậu nữa.
Cậu không để bụng người khác cảm thấy cậu như thế nào, thật ra năm đó ông già nhà cậu lấy cây chày cán bột đánh gãy hai chân, cậu cũng không hồi hộp như vậy.
Diêm Hàn lại lau mồ hôi, rất nhanh đã đến sân của đối phương.
Hai chị gái kia bị kéo về còn hơi không nguyện ý, nhưng hai chị cũng có lòng hiếu kỳ với Diêm Hàn, nhịn không được hỏi "...!Em với cậu bạn kia là bạn học à?"
Không thể trách hai chị trực tiếp gọi "em" , không có chủ ngữ.
Thật sự họ không biết phải xưng hô với Diêm Hàn thế nào cho phải.
(Edit: Ở đây hai chị không biết giới tính cũng như tên họ của anh Diêm, khó xưng hô nên dùng từ "ngươi", nhưng mà dịch qua tiếng Việt mình thì editor xin phép sửa thành "em" nhá.)
Bởi vì nhìn nửa ngày cũng không biết giới tính của bạn nhỏ này là gì.
"Là bạn học ạ." Diêm Hàn rất lãnh khốc mà nói.
Bình thường cậu cũng không phải loại người không có tầm mắt, cũng nhìn ra được nhóm người này tới để tìm Lâm Kiến Lộc.
Người tới câu lạc bộ này chơi bóng biết mặt Lâm Kiến Lộc cũng không có gì lạ, lôi kéo làm quen thôi, cậu hiểu được.
Nhưng vừa nãy muốn thoát khỏi anh Đại Lâm, hít thở không khí, chứ thật lòng Diêm Hàn cũng không định đi với bọn họ.
Không ngờ lúc cậu đang muốn quay về, mấy người đàn ông đi cùng hai chị gái này liền mở miệng giữ lại.
"Ấy cậu bạn này tới cũng tới rồi, đánh một lát đi.
Anh thấy kỹ thuật của cậu tốt lắm, chơi một lát rồi hãy đi!"
Diêm Hàn "..."
Chơi không chuyên chỉ có thể ném bóng không, đặc biệt là bên đối thủ người này gà hơn người kia, cho nên một hồi sau lại biến thành show riêng của Diêm Hàn.
Lúc cậu đứng đó không ngừng ném rổ Lâm Kiến Lộc còn ngồi tại chỗ, khóe môi hơi nhếch của hắn đã trở về vị trí cũ, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Diêm Hàn trong sân, nhưng phần lớn là bất động, người ngoài cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Chỉ có Lâm Kiến Lộc biết giờ khắc này mình hối hận đến nhường nào "Tôi nói chuyện này với cậu ấy, trông cậu ấy có vẻ không thích."
Sớm biết thế đã tiếp tục nhịn chứ không hỏi.
Nhưng cảm giác kia quá khó tiếp thu, không biết trong lòng đối phương đã có người nào hay chưa, một khi nghĩ đến có lẽ một ngày nào đó Diêm Hàn sẽ cười cùng người khác, chia sẻ bí mật với người khác, trong lòng hắn như bị rót dung nham, uất ức đau nhói.
Cũng thật lâu về sau Lâm Kiến Lộc mới biết được, loại cảm giác này là ghen ghét, hay nói cách khác là ghen.
Giọng nói trong đầu ý đồ an ủi [Không sao, ký chủ cũng là lần đầu tiên yêu đương, ai cũng có lúc không thuần thục mà.]
"..."
[Vậy cậu còn do dự gì nữa, biết rõ cậu ta thích con trai, tương đương cậu ta cũng có khả năng thích cậu rồi, sao còn không theo đuổi!]
"Nhưng ban nãy cậu ấy nói, cậu ấy chỉ muốn học tập."
[Rồi sao?]
"Rồi sao?"
[Không thể ngờ được ký chủ thông minh tuyệt đỉnh cũng có ngày không động não được, đúng là tình yêu khiến con người ta mù quáng đến mất lý trí.]
"..."
Giọng nói trong đầu tiếp tục khàn khàn nói tiếp [Cậu ta có muốn yêu đương hay không thì là chuyện của cậu ta, cậu có thích cậu ta hay không là chuyện của cậu, cậu theo đuổi cậu ta thì ảnh hưởng gì tới chuyện học tập? Cậu cảm thấy hai cậu hẹn hò với nhau thì ảnh hưởng cậu ta học tập à?]
"..."
Lâm Kiến Lộc cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của đối phương, cảm thấy vẫn hơi xung đột.
Hắn có niềm tin rằng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc học của đối phương, nhưng giống như hết thảy những người thấp thỏm nơm nớp lo sợ khi đối mặt với mối tình đầu, hắn cũng rất sợ mình sẽ tỏ tình thất bại, cuối cùng thậm chí không thể làm bạn với nhau.
Chẳng sợ biết rằng với tính cách của Diêm Hàn, cậu sẽ không vì thế mà tuyệt giao với mình, hơn phân nửa là sẽ cười sang sảng lảng sang chuyện khác như lúc nãy, nhưng đôi khi chỉ sợ một phần vạn đó, thậm chí xác suất hầu như bằng không, vẫn phải suy xét thận trọng.
Mặc dù Lâm Kiến Lộc cũng biết, vận dụng xác suất học ở đây không hợp lý.
[...! Vậy chẳng lẽ cậu cứ từ từ kiểm tra tâm ý của cậu ta mãi à! Nhóc ngốc, cậu không phát hiện phản ứng ban nãy của cậu ta lạ lắm sao?]
"Ý anh là gì?"
[Là cái lúc cậu ta giải thích cho cậu ấy!]
Giọng nói trong đầu vô cùng hưng phấn mà nói.
Nên sao thì sao, khoảng thời gian này ký chủ sa vào tình yêu, làm cho nó sướng muốn điên!
Một tên ký chủ tự đặt quy tắc kiểm soát bản thân, đời nào trưng cầu ý kiến của nó?
Bây giờ thì khác rồi, bảo hắn đi hướng đông không nhất định hắn sẽ đi hướng đông, nhưng ít nhất sẽ suy nghĩ về kiến nghị của mình.
(Edit: Một chiếc hệ thống dễ thỏa mãn -_-)
Thiệt là...!Trẻ con dễ dạy!
Lúc hệ thống đắc chí Lâm Kiến Lộc hãy còn đang tự hỏi, đôi môi mỏng của hắn mím chặt gần chết, như thể gặp phải nan đề đẳng cấp quốc tế, lâu lắm rồi không cháy não như vậy ——
Phóng lại lời nói ban nãy của Diêm Hàn, biểu tình thần sắc của đối phương, thậm chí biến động giọng nói cũng không buông tha.
Sau đó thì cảm thấy lạ thật.
Đối phương không trả lời quan hệ của cậu ấy và Ngụy Ninh Hâm, thậm chí không đề cập tới vấn đề này, ngược lại chỉ cường điệu bây giờ không được yêu đương, bởi vì không thể lật xe, còn phải học tập...
Thái độ này như thể nói gần nói xa...!Nói cách khác nếu loại trừ nhân tố cùng nỗi băn khoăn nào đó, rất có thể cậu ấy đã hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm thật?!
Nhận thức được điểm này, lông mi Lâm Kiến Lộc điên cuồng run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Hàn trong sân.
Lúc này cái người không tim không phổi kia đã hoàn toàn quên mất xấu hổ ban nãy, cậu còn đang tận tình đổ mồ hôi, nhận những tràng vỗ tay, cho dù là đứng giữa đám anh chú lớn hơn cậu mười mấy hai chục tuổi cũng có thể thành thạo phát huy mị lực...
Lâm Kiến Lộc đột nhiên đứng thẳng gối, bật khỏi ghế ngồi.
Lúc này hai người vốn mời bọn hắn sang chơi bóng, kết quả chỉ đem được Diêm Hàn đi lại vòng vèo trở về, không cam lòng đi đến trước mặt hắn, mỉm cười mà tự giới thiệu "Chào Lâm thiếu gia, chúng tôi là Đầu tư Hoa Vũ..."
"Xin lỗi, hiện tại tôi không rảnh." Giọng Lâm Kiến Lộc lạnh lùng, như thể muốn xông ra đông chết người ta bất cứ lúc nào.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cứ như vậy mà giữ nét mặt đạm mạc lạnh lẽo, đi ngang qua hai người trước mặt, trực tiếp sải chân bước vào sân.
Trong sân, Diêm Hàn vừa show một quả chuyền bóng xinh đẹp, cong một chân chuyền bóng, cái chân kia còn chưa kịp vững vàng chạm đất, đã bị Lâm Kiến Lộc túm về.
Bởi vì bị mất trọng tâm, trước mắt bao người toàn thân cậu nằm trong lòng ngực của Lâm Kiến Lộc, lúc phục hồi tinh thần, Diêm Hàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hơi ngớ người, lại hơi thấp thỏm, cứ như vậy mà mở to mắt hỏi "Cậu làm gì vậy?"
Lâm Kiến Lộc "Đi theo tôi, có chuyện muốn hỏi cậu."
Diêm Hàn "???"
Tác giả có lời muốn nói:
Có vài tác giả ngoài mặt trông có vẻ bình thản, thật ra trong thâm tâm đã sầu tróc đầu.
Cuối cùng cũng để cho thằng con mình sáng tạo ra "giác ngộ", vậy nên sau khi trải chăn thiệt dài dòng, cuối cùng chương sau cũng tỏ tình được rồi..