Tạ Hướng tâm phục khẩu phục, các bạn học khác cũng vì trận đấu nho nhỏ này lại phải lau mắt nhìn hai vị đàn anh kia, chỉ có hai đương sự là không có cảm giác gì khác.
Hết cách rồi, Diêm Hàn một lòng một dạ với học tập thật sự không chú ý đến những chuyện khác nhiều lắm.
Diễn đàn nặc danh cậu cũng chỉ thỉnh thoảng xem lúc nghỉ đông, dù sao mới khôi phục thân phận, cứ nhịn không được muốn xem có gì biến hóa không ấy mà.
Nhưng biến hóa đã trải nghiệm được rồi, Diêm Hàn đã đứng đắn trở lại, bắt đầu chuẩn bị cho kỳ kiểm tra xếp lớp sắp tới.
Sau một học kỳ rửa tội, lần kiểm tra xếp lớp này Diêm Hàn theo bản năng cảm thấy mình đủ thực lực vào lớp chín.
Nhưng cậu cũng không dám mất cảnh giác, dù sao chỉ cần sơ sảy lật xe, rất có khả năng cậu phải chia lìa với Lâm Kiến Lộc.
—— Thật ra học lớp nào đã không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất là hai người phải ở cạnh nhau.
Tưởng tượng đến điểm này Diêm Hàn có chút hồi hộp, đối mặt với kỳ kiểm tra không mấy quan trọng cậu có thể không thèm để ý, nhưng đối mặt với ngã rẽ có khả năng tách khỏi nhau một học kỳ thế này...!Đại ca có hơi chịu không nổi.
Nhưng thật ra Lâm Kiến Lộc có thể chơi trò cũ, dựa trên trình độ cùng độ khó của đề có thể suy đoán cậu đến lớp nào, lại điều chỉnh thành tích của mình, "sắp xếp" mình sang đó.
Nhưng thẳng đến khi kiểm tra anh Đại Lâm đều không huấn luyện cho cậu như lúc học kỳ một.
Trước khi kiểm tra Diêm Hàn nhịn không được hỏi hắn, vì sao lần này không cho mình đề kiểm tra trình độ, Lâm Kiến Lộc trả lời rất rõ ràng "Bởi vì không cần."
"Hả?"
"Anh nghiên cứu thấy trình độ hiện tại của em có khả năng sẽ vào được lớp chín, dưới tình huống phát huy bình thường nếu gặp phải đề thi có độ khó thấp, xác suất em vào lớp chín là %.
Nếu gặp đề có độ khó cao, xác suất là %.
Nhìn chung xác suất em vào được lớp chín rất lớn, chỉ cần lúc kiểm tra phát huy như bình thường là được."
Diêm Hàn "..."
Trình độ hiện tại của bản thân như thế nào cậu cũng không rõ lắm, nhưng Lâm Kiến Lộc đang nói cái gì cậu cũng hiểu một ít.
"...!Vậy là anh điều tra hết thành tích những người có khả năng vào lớp chín rồi à?!"
Diêm Hàn vẫn có chút không dám tin.
"Chỉ là kết hợp thông tin kiểm tra tháng học kỳ một, kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra cuối kỳ để tính toán tiến độ các bạn học khác một chút, trên cơ sở này làm tính toán đơn giản, suy đoán thành tích kiểm tra xếp lớp lần này mà thôi." Lâm Kiến Lộc nói, lại bổ sung.
"Tuy chỉ có một biến số là kỳ nghỉ đông, có lẽ sẽ có tình huống thành tích ai đó tiến bộ vượt bậc, nhưng số liệu này của anh làm rất bảo thủ, cho nên em không cần lo lắng."
Diêm Hàn "..."
Lâm Kiến Lộc "Cố lên, anh chờ em ở lớp chín."
Lúc trước còn có chút lo lắng, nhưng không biết tại sao, sau khi biết con số Lâm Kiến Lộc tính được, đại ca hoàn toàn không thấy hồi hộp lo âu nữa.
Chủ yếu là cậu tin tưởng Lâm Kiến Lộc.
Không nói cái khác, chỉ cần cái đầu kia của người ta, còn có thể khiến Chủ Thần rửa mắt mong chờ, hận không thể quỳ xin hắn làm người nối nghiệp...!Chỉ bằng chút này anh Đại Lâm nói xác suất cậu vào lớp chín lớn, vậy chắc chắn là lớn.
Vì thế trong cái tự tin bất chấp đó, Diêm Hàn vào phòng thi phát huy bình thường thật, cũng thuận lợi cùng Lâm Kiến Lộc vào lớp chín.
Cũng là sau đó cậu mới biết, Lâm Kiến Lộc làm như vậy hoàn toàn là vì rèn luyện tâm lý vào phòng thi cho cậu.
Đại ca cũng không phải vừa sinh ra đã không biết sợ, cậu cũng sẽ có lúc cảm thấy lo âu.
Ví dụ như tuy kiến thức đã lên đến đây, nhưng dù sao kiểm tra cũng là một môn nghệ thuật, đối mặt với kỳ kiểm tra có ý nghĩa quan trọng, tất cả mọi người đều không tránh được hồi hộp.
Nhưng số liệu của Lâm Kiến Lộc là sự thật, đánh giá của hắn với Diêm Hàn cũng chính xác, dựa trên tiền đề này chỉ cần phát huy bình thường là có thể vào được lớp chín, hắn muốn Diêm Hàn tin tưởng hắn, cũng tin tưởng bản thân.
Lớp chín ngay bên cạnh lớp mười, ngày chuyển bàn cũng không tốn bao nhiêu sức.
Chủ yếu là có một vài bạn học ở lại lớp mười chủ động dọn giúp bọn cậu, hiệu suất rất cao, chẳng bao lâu đồ đạc của hai người đã chất đống trong lớp chín.
Kiểu người như Diêm Hàn chỉ cần lao động là sẽ cướp việc để làm, thế mà cũng không duỗi tay lại bọn họ...
Cậu nói giỡn "Các cậu vội đuổi bọn tôi đi thế à, dọn nhanh như vậy."
"Oan quá đi." Lớp trưởng cùng lớp phó học tập ở lại lớp mười đi đầu kêu oan "Bọn tôi tiếc cậu với anh Lâm đi lắm đấy, nhưng cũng không phải tiễn quân ngàn dặm, không cần phải làm tiệc chia tay, bọn tôi rưng rưng dọn đồ giúp các cậu đấy thôi!"
...!Nhìn biểu tình này, trông là biết người hay đi làm công tác văn hóa.
"Biết rồi mà."
Lúc này Diêm Hàn cũng không định thiếu đứng đắn, cậu cười với bọn họ, lộ ra hàm răng trắng, nói "Tuy tách ra, nhưng sau này mọi người vẫn là anh em, có chuyện gì thì đến cách vách tìm tôi, biết chưa?"
Lớp phó tinh quái mà chuyển chuyển mắt "Hỏi bài cũng được?"
"Hỏi vô nghĩa, anh đây đã nói là học chung với nhau, nếu không thì đến làm cái gì." Diêm Hàn vỗ thân thể nhỏ gầy của đối phương một cái, tiếp tục nói với bọn họ "Năm sau còn một lần kiểm tra xếp lớp nữa, mong có thể gặp nhau ở lớp chín."
Để không ảnh hưởng đến hiệu suất học tập của học sinh, không tạo áp lực khác trước khi thi Đại học, học kỳ cuối cùng của năm ba sẽ không xếp lớp nữa.
Học kỳ một năm nhất là cơ hội duy nhất cho ai muốn thi vào lớp chín.
Học kỳ một các bạn học lớp mười học cùng với Diêm Hàn, đều tiến bộ một mức nhất định, ngoài Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc thì còn hai bạn học khác cũng vào lớp chín.
Nhưng thế giới này tàn khốc như vậy đấy, anh lên cậu ta phải xuống, không phải ai đi theo cậu học cũng có thể lên lớp chín.
Trên thực tế cũng không chênh lệch với các bạn học xếp hạng trên là bao nhiêu, đến được lớp chín cũng có yếu tố may mắn.
Đây cũng là vì sao Lâm Kiến Lộc tính toán số liệu, độ khó chung của đề thi càng đơn giản thì xác suất Diêm Hàn vào được lớp chín lại càng thấp.
Bởi vì thực lực của mọi người rất sát nhau, có lẽ một chút qua loa, một chút sai sót là có thể ảnh hưởng đến thành tích, do đó lỡ mất lớp giỏi nhất trường...
Nhưng tương đương, những bạn học còn ở lớp mười lại gần cơ hội thêm một chút.
Diêm Hàn nói như vậy cũng không phải vì cảm thấy vào được lớp chín trác tuyệt bao nhiêu.
Chẳng qua con người đi lên trên, nước chảy xuống thấp, cậu không nỡ bỏ lại các bạn học đã chung lớp một học kỳ, muốn làm bạn cùng lớp với bọn họ tiếp, nhưng cũng không thể nói mấy câu như "Học kỳ sau chúng ta lại ở lớp mười chơi với nhau" được đúng không?
Đứng ngoài hành lang nói vài câu với lớp trưởng và lớp phó, Diêm Hàn vào lớp mới của mình.
Bên trong Lâm Kiến Lộc sớm tìm được vị trí đang dọn dẹp đồ đạc.
Đã dọn xong của hắn, cũng đang dọn đồ của Diêm Hàn.
Động tác thuần thục mà lại nhanh nhẹn, chỉ là lúc hắn khom người giữa đống bàn ghế sắp xếp sách vở trông vẫn cực kỳ cao lớn, ngón tay thon dài chạm vào sách vở bút viết, cử chỉ đoan chính mà lại đẹp đẽ, có chút không giống kiểu con trai siêng làm việc nhà một chữ cũng không rên.
Nhưng trong mắt Diêm Hàn, lại có chút...!Đáng yêu dã man.
Cậu bước nhanh qua đó, biết anh Đại Lâm có quy củ, cũng không dám duỗi tay hỗ trợ.
Cứ như vậy mà đứng đó nhìn hắn.
Trên thực tế người nhìn Lâm Kiến Lộc dọn đồ không chỉ có một mình cậu, những bạn học đã dọn xong hay là không cần dọn cũng đang nhìn sang bên này hóng hớt.
Mặc dù lớp chín với lớp mười rất gần nhau, mặc dù truyền thuyết của hai người giáo hoa với học bá này bọn họ cũng đã nghe nhiều, nhưng tình cảnh thế này đúng là lần đầu tiên được thấy.
Mà này, cũng coi như là cảnh tượng mỗi lần bọn họ chuyển lớp.
Diêm Hàn nghĩ.
Phân loại xong toàn bộ sách trên bàn, bày biện gọn gàng, Lâm Kiến Lộc lại móc từ trong ba lô của mình hai cái khăn trải bàn hình hươu cao cổ mới tinh.
Dựa theo trình độ ở sạch của anh Đại Lâm, khăn trải bàn mỗi tháng phải giặt một lần, mỗi học kỳ phải đổi một cái mới.
Mà lần này hai cái khăn trải bàn hắn mang tới có hơi khác lần trước.
Hoa văn hai con hươu cao cổ bên trên không giống nhau, nhưng hình như đều là hươu đực.
Lúc trải lên bàn hai con hươu cao cổ nằm gần sát nhau, nếu nhích khăn trải bàn gần lại một chút, không chừng hai chúng nó còn chạm vào nhau thật ấy chứ.
Nhưng sau khi tách ra lại rất thuần khiết, chỉ đơn thuần là hai con hươu cao cổ mà thôi, sẽ không khiến người ta nghĩ nhiều.
Cái này làm Diêm Hàn nhớ tới avatar đôi rất nổi tiếng ở trên mạng.
Cũng có ốp điện thoại đôi nữa.
Nhưng khăn trải bàn đôi...!Lâm Kiến Lộc nghĩ ra được cũng hay!
Khăn trải bàn bây giờ có nội hàm vậy à? Trong trí nhớ của cậu cái thứ này chỉ tầm mấy đồng một cái, sản xuất theo lố, cái nào cái nấy y chang nhau...
[Đây là đại nhân chuyên môn tìm người làm riêng, họa tiết bên trên vẽ bằng tay hết đấy, đương nhiên không giống mấy cái khăn trải bàn vài đồng một cái ngoài vỉa hè rồi.] Tiểu Ngũ trong đầu vui sướng dùng giọng điện tử nói.
Từ khi Tiểu Ngũ biết thân phận Chủ Thần dự bị của Lâm Kiến Lộc, nó sửa miệng ngay, cả ngày đại nhân này đại nhân nọ, còn thường xuyên khen ngợi nịnh bợ Lâm Kiến Lộc bên tai Diêm Hàn, chỉ trông mong cấp trên tương lai có thể nghe thấy lời nịnh nọt của nó, sau này cho nó thăng cấp trình tự gì gì đó.
Diêm Hàn "..."
Lúc Diêm Hàn cạn lời, bạn học xung quanh cứ vậy mà nhìn Lâm Kiến Lộc trải khăn bàn ra, rồi sau đó bày một chồng sách vở lên bàn Diêm Hàn, kéo ghế ra, ý bảo dọn xong rồi, kêu Diêm Hàn tới đây ngồi xuống.
Có bạn học cẩn thận phát hiện chồng sách đặt trên bàn chính là chương trình học sắp tới bọn họ phải học, hơn nữa còn dựa theo chương trình sáng hôm nay để bày biện, không khỏi ngạc nhiên...!Là trùng hợp hay cố ý vậy?
Nếu là cố ý, thế phải tri kỷ nhường nào mới làm được như vậy?
...!Vậy nên, chẳng lẽ Lâm Kiến Lộc là quản gia sinh hoạt của bạn học Diêm Hàn?!
Diêm Hàn ngồi xuống Lâm Kiến Lộc cũng nhanh chóng sửa sang lại đồ trên bàn mình, hai người quy quy củ củ ngồi trong một góc phòng học, có không ít người còn đang dọn đồ, bên ngoài đầy ấp tiếng trò chuyện cùng tiếng di chuyển bàn ghế chói tai, thế nhưng Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đã mỗi người lấy ra một quyển sách, an tĩnh ngồi đó học tập.
Không thể không nói, hai người vừa vào trong phòng học cứ như đột nhiên có thêm hai chậu hoa.
Rõ ràng phòng học vẫn là phòng học kia, bên trong cũng chỉ có người với người ngồi, nhưng lại như được cái gì đó điểm xuyết, ai đi ngang qua cũng chỉ cảm thấy góc kia trở nên cảnh đẹp ý vui, mà đối với các bạn học ngồi bên trong đọc sách, cứ như bầu không khí cũng tốt đẹp tươi mát hơn vậy..