Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

chương 60: chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Diêm Hàn trở về phòng học, cách giờ vào học tiết hai hai phút.

Góc bàn của cậu có một ly trà sữa, không cần đoán cũng biết là trà sữa giữa trưa Lâm Kiến Lộc mời cả lớp uống.

Lúc trước vì phải đến phòng hóa trang đổi đồ tắm, nên cậu đến sân vận động sớm, cũng không thấy cảnh trà sữa được đem tới.

Nhưng làm cậu tương đối ngạc nhiên chính là ly của cậu vẫn là vị táo đỏ!

Ngồi trên chỗ của mình, Diêm Hàn nói "Cảm ơn cậu nhé."

Rồi cắm ống hút vào hút một ngụm.

...! Có thể tùy tiện đi WC đúng là sướng thật, ít nhất cậu cũng có thể sinh hoạt như các bạn học khác, một khắc kia Diêm Hàn than thở, lại hô một tiếng "Sướng."

"Thế nhưng cậu như vậy cũng tiêu pha quá đi." Diêm Hàn nỗ lực cảm thụ cuộc sống bình thường như những học sinh khác nói.

Lâm Kiến Lộc "Không tiêu pha, nên làm."

"Vậy tối nay đến nhà ăn với tôi nhé, tôi mời cậu ăn cơm."

Lâm Kiến Lộc dừng một chút "Được."

Hai người ngồi đó nói vài câu, trong phòng học một trận gió lùa qua, Diêm Hàn lại nghe thấy mùi sữa tắm cùng dầu gội đầu trên người Lâm Kiến Lộc, mát mẻ thơm ngáy, so với sữa tắm được phòng hóa trang cung cấp còn phải thơm hơn gấp mấy lần.

Xuất phát từ tò mò, Diêm Hàn hỏi hắn dùng hãng dầu gội đầu nào.

Lâm Kiến Lộc nói ra một cái tên, là một nhãn hiệu dầu gội đầu nam tương đối nổi tiếng, Diêm Hàn nghe thấy không khỏi thở dài một tiếng.

Thứ này cậu cũng chỉ có thể ngửi cho thơm thôi, hệ thống sẽ không chuẩn bị cái này trong phòng hóa trang cho cậu.

Thế nhưng dù có chuẩn bị cậu cũng không dám dùng, sợ bị người ta đoán được, lại xảy ra chuyện.

Dứt khoát không nghĩ nữa, Diêm Hàn móc sách giáo khoa ra tiếp tục ôn bài môn tiếp theo, bên kia Ôn Giác Vinh với lớp trưởng không biết đang nói cái gì, trước lúc vào học một lúc ngắn ngủi vẫn còn tận tình tùy ý mà to tiếng ồn ào.

"..." Tuổi trẻ thật tốt.

Buổi tối, ăn cơm chiều xong Lâm Kiến Lộc mang huy cài ngực, đi tuần tra sân trường, mà Diêm Hàn quẹo vào một khúc cong đi đến phòng y tế trường.

Giáo viên trực phòng y tế buổi tối phải trực đến giờ, giờ này Lý Hồng Khinh vẫn còn đang ở trong văn phòng đọc báo.

Thấy Diêm Hàn vào, anh ta âm dương quái khí mà nói "Ui, khách ít đến nha! Sao rồi cục cưng, một ngày không gặp cưng có nhớ người ta không!"

Diêm Hàn "..."

Sao hôm nay ai cũng hỏi cậu câu này vậy?

Bị anh ta kích thích để toàn thân chấn động, Diêm Hàn nói "Không nhớ."

Lý Hồng Khinh "..."

"Nói cậu bạc tình có sai đâu! Í? Hôm nay cậu bỏ được quần leggings rồi đấy à, ở trong có mang gì không?"

Lý Hồng Khinh nói là muốn xốc váy Diêm Hàn lên xem luôn, bị Diêm Hàn một phen chộp lấy cổ tay, giữ cái tay có ý đồ xấu xa kia lại, Lý Hồng Khinh không thể không kêu au áu, nhận thua mới được buông ra.

Diêm Hàn nói "Anh bình thường chút đi, không phải chỉ là ông không đến ké WC chỗ anh thôi sao, đến mức như vậy à."

"..."

Thế mà Lý Hồng Khinh khôi phục bộ dáng bình thường thật "Thế hôm nay tay cậu thế nào rồi."

"..."

Trong nháy mắt lại biến thành thầy Lý bác sĩ nho nhã lễ độ một lòng hướng về học sinh, đối phương lật hình thức quá nhanh, Diêm Hàn đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng mỗi lần thấy vẫn cảm thấy sợ.

"Tay không sao." Tay cậu hôm nay có thể nói là khỏe hoàn toàn, dù sao thì nắm tay cũng không còn thấy đau nữa, Diêm Hàn nói "Thuốc của anh vẫn hữu dụng lắm."

"Lại chả thế." Lý Hồng Khinh lại bắt đầu đắc chí "Đúng rồi, phòng stream của cậu không sao chứ? Hôm qua anh vào xem thấy hình như cũng ồn ào dữ lắm."

Diêm Hàn:???

"Anh biết tôi livestream?"

"Đương nhiên, ai mà lướt Weibo, thân với cậu một chút là biết thôi."

Diêm Hàn "..."

Buổi sáng hôm nay Ôn Giác Vinh còn cố ý hỏi Diêm Hàn chuyện này, Ôn Giác Vinh cùng Lý Hồng Khinh cũng khá giống nhau, đều là vì biết cậu cùng Lâm Kiến Lộc lên hotsearch, nên cố ý lên Weibo đánh call (Edit: cổ vũ) cho hai người bọ họ, sau đó quay trái quay phải kiểu gì mà nghe tin có người cọ nhiệt cậu, liền đi vào xem livestream, kết quả đi vào liền thấy sách Tiếng Anh/ tay của Diêm Hàn.

...!Không cần biết là cuốn sách Tiếng Anh bị Ôn Giác Vinh nhận ra hay là cái tay bị Lý Hồng Khinh nhận ra, đều không thể nghi ngờ là độ công nhận rất cao, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Trùng hợp thấy phòng stream của cậu bị spam, anti cùng anh hùng bàn phím mắng rất khó nghe, vì thế thuận lý thành chương mà bảo vệ Diêm Hàn, đáng tiếc lực lượng anti vô cùng cường đại, cũng vô cùng chấp nhất, không chỉ có Ôn Giác Vinh cãi nhau tới nữa đêm, mà bên phía Lý Hồng Khinh cũng không khác mấy.

"Cái tài khoản tên Đóa Cúc Non Yêu Dưa Chuột chính là anh, anh theo dõi cậu rồi, còn tặng quà cho cậu nữa, về nhớ đừng quên kết bạn nha." Lý Hồng Khinh nói.

Diêm Hàn "..."

Cái thể loại đặc tên gì đây!

"Về chủ đề chính, cậu không muốn lộ mặt một cái chứng minh thân phận à? Nếu không thì tức lắm, sống bao nhiêu năm cuộc đời chưa từng thấy thể loại anh hùng bàn phím nào như thế này, không cần biết cậu nói cái gì, nó thích mắng thì nó mắng, sống chết không tin cậu là cái học sinh cao trung vì nghĩa quên thân kia."

"Tôi thấy cũng không cần." Diêm Hàn nói "Bọn họ muốn nói thế nào thì kệ bọn họ, dù sao ông đây cây ngay không sợ chết đứng."

"Ừmmmm..." Lý Hồng Khinh vuốt cằm suy nghĩ một chút "Thì cũng đúng, dù sao càng bôi càng hot, có người mắng là chứng minh cậu đã nổi tiếng, hôm qua anh thấy cậu lên trang đầu luôn rồi!"

"Đúng vậy." Diêm Hàn sao cũng được mà nói.

Thế nhưng nhiệt độ đêm nay hẳn là không lên nổi nữa.

Tuy đều nói là làm việc, nhưng cậu vốn không thể so với những streamer chính thức.

Hơn nữa thời gian tan học quá muộn, thời gian cậu stream cũng không thể giống cuối tuần online cả ngày được, về ký túc xá livestream nhiều lắm là hai tiếng, thêm nữa cũng không nổi.

Diêm Hàn thật ra cũng không tham, tuy rằng thô sơ giản lược tính một chút thì nhiệt độ cùng lượng quà thưởng hôm qua thu hoạch được cũng quy thành một số tiền kha khá, nhưng chuyện tốt không phải ngày nào cũng có, Diêm Hàm thấy thế là đủ.

"Không nói cái này, tôi đến để hỏi anh chuyện nhiệm vụ ẩn cơ..."

"À đúng nhỉ, cậu không nhắc anh cũng quên." Lý Hồng Khinh lập tức nghiêm chỉnh, đề cập đến phương diện công tác anh ta max nghiêm túc, tuy rằng nghề nhiệp hiện tại của anh ta đã biến thành NPC tuyên bố nhiệm vụ.

"Tên nhiệm vụ ẩn là Nữ hoàng thời trang, nghĩa như tên, chính là yêu cầu cậu mặc trang phục trong phòng hóa trang, tự do phối hợp, rồi xuất hiện trước mặt người khác, phải muôn màu muôn vẻ như Nữ hoàng ấy, mỹ lệ, ưu nhã, làm người ta kinh diễm, làm người ta nhịn không được mà thét chói cả tai!"

"..."

Diêm Hàn một đầu hắc tuyến, cho nên mang đồng phục nữ, đồ bơi nữ còn chưa đủ, cậu còn phải mang nhiều đồ nữ hơn á?!

Nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, Diêm Hàn trực tiếp hỏi "Anh cứ nói thẳng phải làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ đi, hoàn thành rồi có khen thưởng gì không."

Tốt xấu gì cũng giao dịch vài lần với Chủ Thần, Diêm Hàn cũng đủ hiểu biết kịch bản của nhiệm vụ.

Mà cậu cũng hết hơi để mắng mấy cái vớ vẩn đấy rồi.

Bây giờ cậu chỉ đặt mắt lên phần thưởng, đơn thuần chỉ là giao dịch thôi, đơn giản nhất thì là dùng tiền tài để giao dịch, không đề cập gì đến tình cảm hết, chỉ cần hai bên thống nhất về mặt lợi ích, nếu yêu cầu của hệ thống có phần thưởng có thể khiến cậu vừa lòng, thế thì cậu sẽ nhận.

"...! Xía, sao cậu không lãng mạn tí nào vậy." Lý Hồng Khinh trợn trắng mắt, nói "Cái nhiệm vụ này vĩnh viễn cũng không hoàn thành được, nếu cậu mang quần áo đủ làm người ta động dung thì thu được giá trị kinh diễm, hệ thống sẽ đổi giá trị kinh diễm tương ứng thành điểm thành tựu "Mỹ".

Ồ, đại khái là vậy đó."

"Đương nhiên, trang phục kết hợp càng thời thượng càng xinh đẹp càng mang cho người ta cảm giác chấn động, thêm điểm cũng càng nhiều." Lý Hồng Khinh nói nói, không tự giác mà đổi thành biểu tình cực kỳ hâm mộ, anh ta dì vào Diêm Hàn nói "Muốn vào phòng hóa trang của cậu xem thiệt đó, mượn hai bộ mang, Ấy đúng rồi, cậu có thể mang quần áo ra rồi cho tôi mượn nha! Size của hai đứa mình chắc cũng xêm xêm nhau!"

"..."

Đẩy khuôn mặt thanh thuần đang cắn hạt dưa của Lý Hồng Khinh ra, Diêm Hàn nói "Nói chuyện đứng đắn, đạt được giá trị kinh nghiệm có liên quan gì đến quần áo tôi mặt à? Mang đồng phục có tính không? Đều là đồ nữ cả."

"Là giá trị kinh diễm." Lý Hồng Khinh nói "Không thể, phải là quần áo trong phòng hóa trang."

Diêm Hàn "..."

Nói cách khác, nhiệm vụ này cậu chỉ có thể làm vào cuối tuần, dù sao trong cao trung Lộc Trạch có luật cấm mang quần áo lố lăng.

Nhưng vấn đề là cuối tuần hiển nhiên là cậu không muốn ra cửa, mà ra cửa cũng không muốn mang đồ con gái.

Diêm Hàn hỏi vấn đề thứ hai "Vậy nếu tôi nhận nhiệm vụ ẩn này, nhưng một chốc không mang quần áo ra ngoài lắc lư được thì sao?"

"...!Cái này hẳn là không có gì ảnh hưởng, dù sao thì cũng là cộng điểm dựa trên hiệu suất."

"Rồi, đã biết."

Diêm Hàn nói xong, mặt không biểu tình mà chọn nhận nhiệm vụ.

—— Dù sao thì dựa theo cách nói của Lý Hồng Khinh, không hoàn thành cũng không có gì tổn thất!

Không hổ là nhiệm vụ do mở khóa phòng hóa trang xách tay mang đến, cậu cũng đoán được một ít phần nổi, tóm lại là phải liên quan tới "Mỹ".

Nhưng cũng may nhiệm vụ này không giống phần nổi kia, sau khi nhận cũng không cưỡng chế cậu mỗi ngày phải làm cái gì, Diêm Hàn quyết định cứ nhận nhiệm vụ này trước đã, ít nhất tiết bơi mỗi thứ hai cũng thêm cho cậu chút điểm.

Châu chấu dù có nhỏ, thì cũng là thịt!

Lại xác định đủ loại chi tiết với Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn tỏ vẻ mình đã hiểu, liền tàn nhẫn vô tình mà từ chối thỉnh cầu cậu ở lại của Lý Hồng Khinh, chạy về khu dạy học học bài.

Buổi tối lớp mười bốn cũng khá là náo nhiệt, không biết có phải do chủ nhiệm lớp đổi thành cô Tiểu Điền hay không, mà cả ngày nay lớp đều ở trong bầu không khí cực độ nhẹ nhàng cực độ sung sướng, Diêm Hàn sau khi chào hỏi với mấy bạn học xong liền về tới hàng cuối, ngạc nhiên phát hiện Lâm Kiến Lộc thế mà đã trở lại.

"Ừm, có người xin tôi ngày mai nghỉ." Lâm Kiến Lộc thấy cậu trở về, bình tĩnh đứng lên tránh đường cho cậu.

Nhưng không chờ Diêm Hàn ngồi xuống đã bị người gọi lại.

Bên cạnh chính là đám Ôn Giác Vinh cùng lớp trưởng nói chuyện tới hừng hực lửa nóng, hỏi cậu "Anh Nhan anh Nhan, bọn em định thứ bảy tuần này tổ chức vài người, đi liên hoan xem điện ảnh gì gì đó, anh có đi không?"

"Ấy." Diêm Hàn suy nghĩ một chút, vẫn đành từ chối "Thứ bảy tôi có việc rồi, không đi được, các cậu chơi vui nhé."

"Hả? Chuyện gì vậy, chẳng lẽ lại là học bài?" Ôn Giác Vinh nói "Không đúng em nói nè anh Nhan, anh là phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi! Học bá cũng không phải ngày một ngày hai mà thành!"

Diêm Hàn nói "Không phải."

...! Này thì há miệng mở miệng đều là học bài, không ngờ mình cũng có ngày biến thành hình tượng này trong lòng người khác, Diêm Hàn dở khóc dở cười.

"Chứ cái gì?! Anh Nhan đến học cũng không thèm...!Chẳng lẽ anh định đi gặp người ấy hả?" Ôn Giác Vinh lại rống lên, chuyện tiết bơi lội hiển nhiên còn chưa bị quên.

Diêm Hàn "..."

Này thì có liên quan gì!

Kỳ thật cậu chỉ là nhớ ra vòng bán kết King of Street Dance là vào thứ bảy, giữa trưa bắt đầu, tuy rằng còn không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp như thế nào, nhưng hẳn là không thể đi chơi chung với bọn Ôn Giác Vinh.

Lần trước tham gia vòng loại là Ôn Giác Vinh đi cùng cậu, Diêm Hàn cũng không định gạt bọn họ.

Nhưng vừa lúc muốn giải thích, cậu đột nhiên nhớ ra một chuyện, còn chưa mở mồm đã ngây ngẩn cả người.

...!Đúng rồi, King of Street Dance!

Diêm Hàn đột nhiên nhớ ra, cậu có thể thuận tiện làm cái nhiệm vụ Nữ hoàng thời trang ngay ngày hôm đó luôn!

Cậu đã tham gia vòng loại, trước đó cũng cảm nhận được nhiệt tình của quần chúng bàng quan.

Đầu tiên là nhân số thỏa mãn được yêu cầu, không chừng đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nhìn cậu.

Hơn nữa trò này có cảm giác khá giống như đi sàn T (Edit: sân khấu catwalk), biểu hiện tốt càng lưu nhiều ấn tượng tốt, nếu có thêm điều kiện phụ, chắc chắn giá trị kinh diễm sẽ càng nhiều!

Cho nên cậu chỉ cần dùng thời gian rất ngắn đã có thể thu được một lượng lớn giá trị kinh diễm...!Còn có cái gì thích hợp hơn trận này không!

Diêm Hàn càng nghĩ càng hưng phấn, cảm thấy mình quả thực chính là tiểu thiên tài đầu óc tràn đầy phương thức kinh doanh!

"Thấy sao Tiểu Ngũ, thời buổi này có bàn tay vàng hệ thống vẫn chưa đủ, còn phải động não tự hỏi, mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất." Diêm Hàn dương dương tự đắc mà nói.

Tiểu Ngũ [...]

Tâm tình tốt mà đánh bom với Tiểu Ngũ ở trong đầu, Diêm Hàn cũng không phát hiện bấy giờ Lâm Kiến Lộc vẫn còn duy trì tư thế đứng, nghe thấy bọn Ôn Giác Vinh hỏi liền nhìn về phía mình, trong mắt hàm chứa mong đợi.

(Edit: Ổng cu te vờ lờ mọi người ạ:))

Mà khi Ôn Giác Vinh nửa đùa nửa thật hỏi cậu có phải đi gặp ý trung nhân không, Diêm Hàn nháy mắt đình trệ một cách quỷ dị, tạo thành hậu quả chính là...!Quang mang trong mắt Lâm Kiến Lộc đột nhiên ảm đạm hơn một ít.

Sau đó nhìn chằm chằm cậu, hơi hơi mím môi.

May mắn tâm tư Diêm Hàn thay đổi rất nhanh, thực tế không có ngu người lâu lắm, chỉ là hơi hơi sửng sốt, phát hiện một đám Ôn Giác Vinh đều dùng ánh mắt "có kịch hay" để đánh giá mình, liền vội nói "Là đi tham gia trận bán kết cuộc thi máy nhảy hôm trước đó."

Cậu vừa giải thích xong, những người khác còn chưa hiểu cậu đang nói gì, nhưng trong nháy mắt kia môi mím của Lâm Kiến Lộc thả lỏng.

"À! Là cái King of Street Dance! Vậy vừa lúc, anh Nhan thi đấu ở đâu, anh em ta phải đi đánh call cho anh Nhan đúng chỗ!"

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn xua tay nói "Không cần xem đâu, các cậu cứ đi chơi đi, bán kết thôi mà, chưa có gì cả."

"Ôi chao anh Nhan nói gì vậy!" Lớp trưởng cũng phản ứng lại, dù sao thì lần đầu anh Nhan của bọn họ xuất hiện trên diễn đàn nặc danh cũng là vì cuộc thi kia, lớp trưởng thuận thế mà nói giỡn "Tụi này không chỉ đến xem thôi đâu, còn phải thuê một trăm thủy quân, đi cổ vũ cậu!"

"Một trăm sao đủ." Ôn Giác Vinh hăng hái "Ít nhất cũng phải chớ.

Còn phải thuê một đội bảo tiêu, sợ anh Nhan lúc đó biểu hiện quá tốt, bảo an ở hiện trường không giữ nỗi..."

Bên cạnh còn có người ồn ào "Nói gì vậy, anh Nhan còn cần thủy quân hả? Bảo tiêu thì cần thuê thật..."

Diêm Hàn "..."

Nghe bọn họ càng thổi càng phồng, kỳ thật Diêm Hàn nói không cần, không cần phải đến ủng hộ đâu, đại ca đang muốn bắt đầu thực thi cái kế hoạch Nữ hoàng thời trang gì đó mà, các cậu đi xem làm tôi xấu hổ phải biết làm sao!

Không ngờ lúc này nghe thấy Lâm Kiến Lộc hơi hơi cong khóe môi, nói "Vậy mọi người cùng đi đi."

"???".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio