Thời tiết trên núi Tề Vân bắt đầu bước vào mùa đông dài lạnh lẽo.
Khung cảnh xây dựng ở Dã Tùng Lĩnh vẫn đang tiến hành trong khí thế hừng hực, Lưu Trạm chính thức đặt tên cho khu vực mới này của Dã Tùng Lĩnh là trấn Thương Vân.
Các thợ lành nghề từ khắp Sầm Châu hội tụ về trấn Thương Vân, Lưu phủ cũng đã có hình thức ban đầu.
Nhìn vào bản vẽ có thể thấy Lưu phủ có tổng cộng tám mảnh sân, là bố cục do Lưu Trạm đích thân vẽ ra, đây cũng chính là kiểu nhà cấp bốn mà kiếp trước Lưu Trạm quen thuộc nhất.
Lưu Trạm không muốn nhà ở theo phong cách quá phô trương, gây lãng phí không cần thiết, yêu cầu chính của hắn khi xây dựng Lưu phủ chính là tối giản, gạch xanh làm tường ngói đen làm mái khiến cấu trúc càng thêm nặng nề hoặc đề xuất mấy cây cột điêu khắc hoa văn tỉ mỉ đều bị hắn phủ quyết hết.
Bởi vậy mà Lưu phủ được xây dựng trong thời gian rất ngắn, mới một tháng đã xong xuôi hết bộ khung, theo tiến độ này thì có thể hoàn thành trước khi trận tuyết lớn phong núi đầu tiên đổ xuống.
“Cái gì!? Đệ muốn ở riêng!?” Lưu Trạm lớn tiếng, thiếu chút nữa làm bay luôn mái nhà.
So với phản ứng kịch liệt của Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm vẫn ngồi ngay ngắn ở bàn sách như cũ, tay đều đều viết phê duyệt công văn.
“Cha con nhà họ Tống không thể cứ mãi sống trong nhà họ Lưu, về tình về lý đều không thích hợp.” Động tác viết chữ của Tống Phượng Lâm không dừng lại.
Lưu Trạm che đi tờ giấy dưới ngòi bút của y, nói: “Tại sao không thích hợp!? Đệ là vợ ta, đệ không ở với ta thì ở với ai!?”
“Đừng có nói bậy, đàn ông với nhau sao có thể thành thân?” Tống Phượng Lâm bất đắc dĩ ngẩng đầu.
“Chỉ cần đệ bằng lòng thì ta nói được là được.” Lưu Trạm gằn giọng đáp.
Tướng quân Tề Vân đương nhiên đủ năng lực để làm chuyện này, Tống Phượng Lâm chỉ có thể dịu dàng trấn an hắn: “Đây cũng là ý của cha ta, ta và cha vẫn luôn được nhà huynh chăm sóc, bây giờ cuộc sống đã ổn định rồi thì cũng là lúc phải rời đi, tuy nói rời đi nhưng cùng lắm cũng chỉ là chuyển sang ngay nhà bên cạnh ở thôi mà.”
“Chẳng lẽ mỗi lần ta muốn ngủ với đệ lại phải lén lút qua nhà đệ?” Sắc mặt Lưu Trạm đen thui.
Tống Phượng Lâm suýt chút nữa sặc nước trà.
Lưu Trạm giống hệt một con sư tử đực đang nổi giận, tùy thời có thể xù bờm bất cứ lúc nào, cái gì cũng có thể thương lượng riêng chuyện buổi tối không thể ôm vợ mình ngủ là không được, tuyệt đối không được!
“Còn một nguyên nhân nữa.” Tống Phượng Lâm kéo tay Lưu Trạm, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện.
Đối diện bàn sách vẫn còn một cái ghế dựa nhưng Lưu Trạm không chịu ngồi, một mực muốn chen vào ngồi cùng ghế với Tống Phượng Lâm, thái độ chưa hết cáu kỉnh khó chịu.
Cái ghế dựa nhỏ tí chỉ dành cho một người ngồi sao có thể chứa thêm nổi một Lưu Trạm to đùng thế kia, Tống Phượng Lâm vừa bực vừa buồn cười, cuối cùng đành thuận theo ý muốn của hắn, y đứng lên nhường ghế còn mình thì ngồi lên đùi Lưu Trạm.
“Mẹ ta gửi thư nói hy vọng có thể đến Bắc Cương một nhà đoàn tụ, thực ra từ năm trước mẹ ta đã nhắc tới chuyện này rồi, lúc ấy cả ta và cha đều cho rằng điều kiện trên núi quá thiếu thốn, khí hậu mùa đông quá khắc nghiệt nên sợ mẹ và em gái phải chịu khổ.”
Ánh mắt của Tống Phượng Lâm lóe lên tia mong đợi: “Bây giờ nhà đã được dời xuống núi, ta và cha ta mới nhất trí đồng ý.”
Nhắc đến mẹ và em gái của Tống Phượng Lâm, biểu cảm căng cứng của Lưu Trạm mới thả lỏng đôi chút, hắn biết Tống Phượng Lâm vẫn luôn chờ đợi một ngày mà cả nhà có thể đoàn tụ bên nhau.
Hai năm trước Lưu Trạm cũng từng đề nghị phái người đi đón nhưng Tống Phượng Lâm lại cân nhắc đến vấn đề nhà họ Lưu không quá lớn, một nhà già trẻ đã nhiều như vậy rồi, mẹ và em gái y đến cũng sẽ không được sống thoải mái, bởi vậy nên y uyển chuyển từ chối ý tốt của Lưu Trạm.
Nếu bây giờ mẹ và em gái của Tống Phượng Lâm đến Bắc Cương đoàn tụ, một nhà bốn người tiếp tục sống trong nhà họ Lưu ăn nhờ ở đậu thì quả thực là không ổn lắm.
Lưu Trạm cũng không phải loại người thích gây rối vô cớ nhưng muốn hắn và Tống Phượng Lâm ở riêng thì tuyệt đối không thể được.
“Nhà của đệ xây ở đâu?” Lưu Trạm hỏi.
Tống Phượng Lâm rút một cuốn sổ trên giá sách ra, bên trong có kẹp tấm bản đồ bố cục trấn Thương Vân.
Tống phủ dự định sẽ xây ở sườn phía đông của Lưu phủ, hai nhà ở sát cạnh nhau làm hàng xóm, trong lúc Tống Phượng Lâm cho rằng cuối cùng Lưu Trạm cũng chịu thỏa hiệp thì hắn lại cầm bút lông lên quẹt quẹt vài đường sửa lại.
“Nhà đệ chuyển sang xây ở bên sườn phía tây, cái sân này của phòng đệ phải gần với sân của phòng ta.” Lưu Trạm bá đạo tuyên bố.
Tống Phượng Lâm dở khóc dở cười: “Phía tây của Lưu phủ là đường đi mà? Sao có thể sửa như vậy được?”
Lưu Trạm đăm đăm nhìn Tống Phượng Lâm: “Bỏ con đường đó đi, thay thành tuyến đường khác!”
Tống Phượng Lâm chỉ vào một vị trí: “Bên ngoài của Lưu phủ còn có sương phòng của hạ nhân ở.”
“Sương phòng ở phía tây bỏ hết, sửa thành ra sau lưng.”
Tống Phượng Lâm biết mục đích của Lưu Trạm, chỉ cần sân của hai nhà gần nhau là có thể mở thêm một cánh cửa nhỏ tự do qua lại, đây đúng là một biện pháp rất tốt, và Tống Phượng Lâm cũng biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Lưu Trạm rồi.
Lưu Trạm nói: “Bây giờ ta sẽ đi bảo đám thợ xây sửa lại, đưa bản vẽ của nhà đệ cho ta, ta sẽ đích thân đi giám sát.”
Vấn đề nhà ở xem như đã được quyết định xong xuôi, hai người chuyển sang bàn bạc một chủ đề khác cũng quan trọng không kém.
“Muốn sáu huyện Sầm Châu phát triển thì dân cư chính là điểm mấu chốt nhất.” Tống Phượng Lâm định đứng dậy nhưng bị cánh tay rắn như thép của ai kia siết chặt lấy hông.
Lưu Trạm gác cằm lên vai Tống Phượng Lâm, chăm chú nghe y phân tích.
“Từ khi quân Yến xuôi xuống phía nam khiến Bắc Cương phải trưng binh hằng năm, trai tráng tuổi lao động của các quân hộ đều phải lên chiến trường gần hết, trong nhà chỉ còn phụ nữ, người già và trẻ em, làm ruộng còn đang không xong thì nói gì đến giàu lên.”
Trên núi Tề Vân không thiếu đất, chỉ cần có người là có thể khai hoang, sang năm thứ hai mới bắt đầu nộp thuế, nhưng mà dân số vẫn quá ít ỏi.
“Dân giàu thì nước mới mạnh, theo lý thuyết đó, sáu huyện Sầm Châu mà huynh đang cai trị cũng phải như vậy.” Tống Phượng Lâm thoáng ưu sầu.
Đôi mắt sáng ngời của Lưu Trạm lặng yên không một gợn sóng, hắn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã không chọn ở lại Tấn Dương tiếp tục tranh đấu với Chu Thiền. Sáu huyện Sầm Châu nhìn bề ngoài thì có vẻ vui sướng hưởng vinh nhưng kỳ thật bên trong tồn tại rất nhiều vấn đề.
“Ngoài ra còn vấn đề sưu thuế, sáu tháng qua ta đã xem rất nhiều sổ sách ghi chép lại tình hình thu sưu thuế ở các nơi của Sầm Châu, ngoại trừ những khoản công khai nộp cho triều đình thì có không ít các loại sưu cao thuế nặng khác.” Tống Phượng Lâm nhíu mày.
“Những khoản thuế phụ này chủ yếu là cường hào và quan lại địa phương kiếm lợi thêm cho bản thân.”
Số thuế thu thêm đó cuối cùng đều chảy hết vào túi của nhóm cường hào.
Sự tồn tại của sưu cao thuế nặng gần như là một nhận thức chung của cả thiên hạ, được ngầm cho phép tồn tại qua các triều đại, nếu Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm muốn khai đao loại bỏ phần sưu cao thuế nặng thì sợ là sẽ gây thù chuốc oán với vô số kẻ.
Nhưng Lưu Trạm không hề do dự, lập tức đưa ra chủ ý.
“Phải miễn hết sưu cao thuế nặng, dù sao cũng không thể để tình trạng chúng ta vất vả kinh doanh mệt gần chết còn bọn họ chỉ cần đi theo sau thu tiền từ phía dân chúng tiếp diễn được.” Trong mắt Lưu Trạm lóe lên một tia sát khí.
“Dưới địa bàn mà ta cai trị không thể để cho mấy con sâu mọt đó làm xằng làm bậy, sớm muộn gì cũng phải động vào những người này, chi bằng dao sắc chặt đay rối giải quyết nhanh gọn để ngày sau đỡ phiền lòng.”
Quan lại địa phương của Đại Sở có quyền lực cực lớn, tương tự như Lưu Trạm là tướng quân Tề Vân kiêm chức Sầm Châu úy, sáu huyện Sầm Châu hiện giờ chính là phiên trấn của hắn, ở sáu huyện Sầm Châu này thì hắn chính là ông trời to nhất.
Tác phong làm việc của Lưu Trạm mạnh mẽ bá đạo là điều không thể nghi ngờ, đối với nhóm cường hào mà nói thì chẳng khác nào một cơn ác mộng nhưng đối với bá tánh bình dân mà nói thì chính là tương lai đầy ánh sáng.
Quyết định xong vấn đề sưu thuế, Tống Phượng Lâm tiếp tục đưa ra một chủ đề khác.
“Kế hoạch chọn lựa lưu phạm từ đại lao khá thuận lợi, thôn trang mới sáng lập trên đỉnh Quan Mạo đã có hình thức ban đầu, mấy ngày trước ta đi xem qua, không có nhà nào lười biếng, tất cả đều tự nguyện làm việc.”
Lưu Trạm ôm siết đối phương vào lòng mình: “Cái này thì dễ thôi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị thêm, châu phủ nào không muốn nhận lưu phạm thì cứ gửi đến chỗ chúng ta.”
“Vẫn chưa đủ, dân cư là một vấn đề cần tính toán lâu dài.” Tống Phượng Lâm nói.
Lưu Trạm hiểu được ý của Tống Phượng Lâm chỉ trong nháy mắt, các gia đình quân hộ góa vợ hoặc quả phụ rất đông, chưa kể những nam tử con nhà nghèo không cưới được vợ cũng nhiều vô số.
Điều Tống Phượng Lâm đang sầu não chính là vấn đề sinh đẻ, tỉ lệ sinh thấp kéo theo nhân khẩu cũng càng ngày càng ít.
Chuyện này thì dễ xử lý thôi, Lưu Trạm đắc ý nói: “Ngày mai ta sẽ ban bố lệnh xuống, dưới quyền của bản tướng quân cấm độc thân, trai gái đến độ sinh con đẻ cái phải thành thân trước tuổi quy định, không chỉ người mà heo mẹ trâu mẹ cũng phải kéo đi lai giống, cho dù là một con gà mái cũng phải đẻ trứng cho ta!”
Tống Phượng Lâm suýt nữa phì cười, phải cố gắng nhịn xuống mới không bị thất thố.
“Muốn cười thì cứ cười đi, sao phải nhịn?” Lưu Trạm ngang ngược nhéo thắt lưng của y, chọc cho Tống Phượng Lâm cười đến nỗi mất sức nằm nhoài trên ngực hắn.
Lời Lưu Trạm nói tuy thô bỉ nhưng lại là phương pháp đơn giản hữu hiệu nhất.
Ba ngày sau, sáu huyện Sầm Châu được ban bố chính sách mới, một là hủy bỏ toàn bộ những khoản sưu cao thuế nặng phụ thu, hai là lệnh hôn phối.
Chính sách mới lập tức khiến cho toàn bộ sáu huyện Sầm Châu nổi lên sóng to gió lớn.
Phải biết rằng khoản sưu cao thuế nặng phải nộp cho địa phương gần như ngang bằng với mức thuế phải nộp cho triều đình, bắt đầu từ bây giờ dân chúng chỉ cần nộp một nửa số thuế, sắp tới cũng là vụ thu hoạch mùa thu, ở trong mắt dân chúng thì không khác gì từ trên trời rơi xuống một thỏi bạc, cảm giác cực kỳ không chân thực.
Mà chính sách mới đối với nhóm cường hào thì lại không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Không ít cường hào tiểu tộc ở địa phương trông cậy vào khoản thuế phụ này để duy trì phú quý cho gia tộc, nhất thời khắp các nơi ở sáu huyện Sầm Châu cuồn cuộn nổi lên sóng ngầm.
Điều khiến Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm bất ngờ nhất chính là người đầu tiên đứng lên phản kháng lại là huyện lệnh huyện Chương Đài Liễu Như Cần.
Ông ta viết một bài văn dài hơn nghìn chữ trần thuật lại sự tồn tại và tính tất yếu hợp lý của sưu cao thuế nặng cùng với những hậu quả nghiêm trọng kéo theo nếu hủy bỏ, bài văn này vừa tung ra lập tức được các cường hào tiểu tộc lên tiếng ủng hộ rầm rộ.
Trong ấn tượng của Lưu Trạm, Liễu Như Cần chính là một con mọt sách tiêu chuẩn.
Ông ta không giống những huyện lệnh vô dụng bất tài mà Lưu Trạm từng xử lý trong quá khứ, ngược lại, tính theo tiêu chuẩn của bá tánh Đại Sở thì thậm chí Liễu Như Cần còn là một vị quan tốt, xử lý án kiện tương đối công bằng minh bạch, chưa kể trong nhóm văn nhân ông ta cũng có địa vị nhất định nhờ kiến thức phong phú.
Một người như Liễu Như Cần lại đứng ra phản đối chính sách mới, Lưu Trạm không thể xử lý ông ta theo những cách thô bạo trước đây từng dùng, nếu không sẽ tổn hại đến thanh danh của hắn.
Việc này cũng khiến Tống Phượng Lâm đau đầu chẳng kém, y có thể viết bài đáp trả bác bỏ toàn bộ những luận điểm của Liễu Như Cần nhưng xét trên thực tế thì hành động này chẳng có ý nghĩa hay mang lại hiệu quả gì quá lớn.
Bởi vì đại đa số dân chúng đều không biết chữ, mà văn nhân sĩ tử lại toàn là con cháu của cường hào tiểu tộc, bọn họ đương nhiên sẽ chẳng bao giờ muốn đọc thử xem bài bác bỏ kia viết gì.
Cứng không được mềm không xong, chỉ có thể dùng mưu, Lưu Trạm không tin là mình không trị được cái đám này.
Mấy ngày sau, khắp huyện Chương Đài lan truyền lời đồn huyện lệnh Liễu Như Cần thích vẽ xuân cung đồ, đồn rằng trong thư phòng của ông ta có một không gian bí mật, bên trong chứa rất nhiều bảo bối quý giá của ông ta, tất cả đều là những bức tranh xuân cung đồ và khúc hát hạ tiện dâm dục.
Lời đồn đãi truyền đến tai Liễu Như Cần ngay trong ngày khiến ông ta đơ người ngay tại chỗ.
Bí mật này chỉ có ông ta và vài thị thiếp biết, suốt nhiều năm qua không hề lộ ra bên ngoài ít tiếng gió nào, sao đột nhiên lại bị lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ như vậy?
Liễu Như Cần không ngốc, ông ta cuống quít vọt vào thư phòng, mở căn phòng bí mật kia ra thì thấy tất cả những bức tranh trong đó đều đã không cánh mà bay!
Liễu Như Cần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ngã lăn ra bất tỉnh.
“Chậc, đúng là một tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.” Lưu Trạm vừa lật xem vừa ghét bỏ.
“Cổ nhân quả nhiên không nói dối, mấy thứ này thật khiến ông đây mở rộng tầm mắt mà, Phượng Lâm đệ xem cái này đi, mỗi tư thế ghi chú thích rõ ràng đầy đủ. Cái đệt! Lão già này còn ăn thông cả nam lẫn nữ luôn!? Nhìn không ra nhìn không ra mà!”
Lưu Trạm phái người đi lục soát thư phòng của Liễu Như Cần, mục đích ban đầu chỉ là kiếm được thơ ca gì đó rồi dễ bề bịa đặt thêm, không ngờ lại soát ra một bất ngờ lớn như vậy.
“Không thể không khen Liễu Như Cần thật sự là một họa sĩ tài ba, đệ xem mức độ chi tiết của bộ phận này đi, vẽ kỹ đến cả từng sợi lông.” Lưu Trạm rung đùi đắc ý bình luận.
“Huynh thích xem thì cứ xem đi, còn lảm nhảm cái gì!?” Tống Phượng Lâm không nhịn nổi mở miệng mắng, đôi mắt phượng trừng lên giận dữ, khuôn mặt trắng trẻo hơi phiếm hồng.
Lưu Trạm ngứa đòn giải thích: “Chẳng phải là do đệ không chịu xem nên ta đành phải nói lại cho đệ biết sao? Đều là người trưởng thành cả rồi, thẹn thùng gì chứ.”
Tống Phượng Lâm nghiến răng nhả từng chữ: “Ta, không, muốn, nghe!”
“Rồi rồi, không nói nữa không nói nữa.” Lưu Trạm ném tập tranh vào trong rương, đột nhiên nảy sinh hứng thú với một vấn đề, hỏi: “Phượng Lâm, khi đệ đến tuổi thì tự mình đọc sách hay là có người dạy đệ?”
Hai má của Tống Phượng Lâm càng hồng thêm, y vờ như không nghe thấy câu hỏi của Lưu Trạm.
Lưu Trạm cười hì hì gác cằm lên bả vai đối phương, nhịn xuống cảm xúc ngứa ngáy như bị mèo cào trong lòng, thầm thì nói: “Để ta đoán thử nhé, thầy dạy nhập môn của đệ chính là ta đúng không?”
Đuôi mắt cong cong tỏa ra sự khoe khoang đắc ý muôn phần, cực kỳ thiếu đánh.
Tống Phượng Lâm ít nhiều có hơi thẹn quá hóa giận: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”
Gia tộc họ Tống gia phong nghiêm cẩn, lúc bị áp giải vào ngục Tống Phượng Lâm còn chưa tròn mười lăm tuổi, cũng chưa có hôn ước với ai, trưởng bối sao có thể sắp xếp dạy nhập môn cho y được cơ chứ?
Tất cả chỉ nhờ y thông minh trước tuổi, lúc đi học ở thư viện mưa dầm thấm đất nghe ngóng nên biết được một chút, nhưng mà Lưu Trạm nói không sai, thầy dạy nhập môn của Tống Phượng Lâm xác thực là hắn.
Lưu Trạm biết da mặt đối phương mỏng nên không dám trêu chọc nữa, tránh cho chọc y tức lên, tối đi ngủ lại không cho hắn lên giường.
“Tiếp theo huynh muốn làm gì?” Tống Phượng Lâm hỏi.
Lưu Trạm có hai lựa chọn, một là uy hiếp Liễu Như Cần, yêu cầu ông ta viết một bài văn khác ủng hộ những chính sách mới ban bố, hai là phát tán mấy bức xuân cung đồ này đi khắp nơi cho Liễu Như Cần thân bại danh liệt.
“Toàn hàng tốt thế này mà không chia sẻ với mọi người thì thật quá đáng tiếc.” Lưu Trạm lưu manh mỉm cười.
Với tính cách dọn sạch gốc rễ của Lưu Trạm, còn lâu hắn mới tha cho Liễu Như Cần.
Cùng ngày, Liễu Như Cần từ huyện Chương Đài tới cầu kiến, Lưu Trạm tránh mặt không gặp, Liễu Như Cần đi xin sự giúp đỡ của Phái Vạn Thiện, Phái Vạn Thiện chỉ nói một câu ông tự giải quyết đi rồi đóng cửa tiễn khách.
Phái Vạn Thiện hợp tác làm ăn với cửa hàng Lưu Ký từ lâu nên kiếm chác đầy bồn đầy chén, chẳng còn tha thiết gì với con số sưu cao thuế nặng nhỏ nhoi ít lợi ích kia nữa. Nay Liễu Như Cần tự tìm đường chết, Phái Vạn Thiện trốn còn chẳng kịp, hơi đâu mà rảnh rỗi đi cầu tình thay ông ta.
Mười ngày sau, những “kiệt tác” của Liễu Như Cần bắt đầu được lưu hành phổ biến trong các thanh lâu ở sáu huyện Sầm Châu thông qua bản phục khắc của cửa hàng Lưu Ký.
Trên mỗi bức tranh đều có con dấu và bút tích đề thơ của Liễu Như Cần, để không cho Liễu Như Cần có đường ngụy biện, Lưu Trạm còn lệnh cho Lưu Thành phát tán cả một vài bản gốc có bút tích thật.
Sáu huyện Sầm Châu, thậm chí là Bắc Cương nổi lên từng trận sóng to gió lớn.
Ngoài mặt bá tánh ra sức mắng nhiếc Liễu Như Cần ngụy quân tử văn nhã bại hoại nhưng bên trong lại âm thầm giành giật điên cuồng, còn có một số người không ngại bỏ ra khoản tiền lớn để mua tranh có bút tích thật.
Thợ khắc của cửa hàng Lưu Ký phải làm thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ, mỗi một bản tung ra được bán hết sạch chỉ trong nháy mắt.
Còn Liễu Như Cần thì bị Lưu Trạm cách chức xử tội, thu thập đồ đạc tư trang dẫn cả gia đình ảo não rời khỏi Bắc Cương.
Sau khi Liễu Như Cần rớt đài, Lưu Trạm tiện tay cách chức toàn bộ những quan lại ở huyện Chương Đài.
Lại nhờ Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân chọn từ thư viện Vân Trung ba tú tài tới huyện Chương Đài nhậm chức trước, còn vị trí huyện lệnh tạm thời để đó tính sau.
Đồng thời cũng có một huyện lệnh nữa bị xử lý, đó là huyện lệnh huyện Sơn Dương. Huyện lệnh huyện Sơn Dương là ông ngoại của một thị thiếp trong gia tộc họ Nhan, Lưu Trạm muốn dọn sạch người này từ lâu rồi, đúng lúc đang có phong ba về chính sách mới nên tiện tay phủi đi luôn.
Sáu huyện Sầm Châu lâm vào bất ổn trong suốt một tháng rồi mới trở về trạng thái bình thường, núi Tề Vân đón chờ một vụ mùa thu hoạch mới, cũng là lúc Lưu Trạm công bố danh sách thăng chức của những người dưới trướng mình.
Ở nha môn huyện Võ Nguyên, quan binh từ lớn đến nhỏ tập hợp đông đủ.
Lưu Trạm mặc bộ quan phục màu xanh đen ngồi ở chủ tọa, Tống Phượng Lâm mặc bộ trang phục màu trắng ngồi ở bên trái Lưu Trạm, tiếp đó là Tào Tráng, Lý Tiểu Liên và các quan binh theo thứ tự chức vụ chia ra ngồi hai bên trái phải.
Một tay Lưu Trạm đặt lên đao, một tay đặt lên thành ghế, chỉ là một tư thế bình thường nhưng lại tỏa ra sức uy hiếp vô cùng lớn.
Những người đang ngồi trong phòng không dám thở mạnh, không ai đang có mặt ở đây mà không kính sợ Lưu Trạm.
Trong bầu không khí yên ắng đủ để nghe được cả tiếng kim rơi, Lưu Trạm trầm giọng nói: “Điều kiện để thăng chức lần này, một là chiến công, hai là năng lực, ba là thực lực, quan phục mũ miện ấn tín đều đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, bây giờ mới phát xuống để các ngươi bớt chủ quan dẫn đến làm việc chểnh mảng.”
Bầu không khí càng thêm nghiêm túc.
“Quân Yến vẫn còn đang ở dưới chân núi như hổ rình mồi, có khả năng tấn công bất cứ lúc nào, chức quan càng lớn đại diện cho trách nhiệm trên người các ngươi càng lớn.” Lưu Trạm quét mắt nhìn bọn họ một lượt.
“Nếu ai được thăng chức xong rồi bỏ bê hết tất cả, ta nâng các ngươi lên được thì cũng hạ các ngươi xuống được. Mấy bộ quan phục này có nhiều người muốn mặc để làm việc lắm, trong doanh cũng không thiếu nhân tài, ta tin trong lòng các ngươi đủ sức hiểu rõ điều đó.”
Nhất thời sắc mặt của mọi người càng thêm nghiêm trọng, âm thầm tự cảnh cáo mình rằng hết thảy những gì được nhận ngày hôm nay đều không dễ có.
Lưu Trạm cảm thấy nói vậy là đủ rồi, nâng tay ra hiệu cho thân vệ bưng quan phục mũ miện ấn tín đi vào theo thứ tự.
Tống Phượng Lâm mở cuộn công văn trong tay ra, đọc: “Tào Tráng, Lý Tiểu Liên thăng lên chức phó tướng lục phẩm, Tào Tráng làm tả phó tướng quản lý tả quân doanh, Lý Tiểu Liên làm hữu phó tướng quản lý hữu quân doanh.”
Sau khi kết thúc chiến sự, Lưu Trạm chỉnh đốn lại quân doanh, tách hai binh doanh Sầm Châu và Đại Châu mới sáp nhập cách đây không lâu ra tổ chức lại theo kiểu khác, hiện giờ gọi là tả quân doanh và hữu quân doanh.
Tào Tráng và Lý Tiểu Liên kiềm chế tâm tình kích động bước lên khấu đầu tạ ơn Lưu Trạm.
“Đa tạ Lưu tướng quân khen ngợi, đa tạ Tống tiên sinh khen ngợi.” Giọng của Tào Tráng cực to cực vang.
Tống Phượng Lâm hơi kinh ngạc, định nói bọn họ không cần phải cảm tạ mình thì bị Lưu Trạm giành trước: “Ừ, nhận ấn tín đi.”
Tào Tráng run tay nhận lấy cái khay, nhìn bộ đồ của quan võ lục phẩm kèm theo mũ miện và ấn tín, trong lòng suýt nổ tung vì kích động.
“Cảm ơn đại ca, à không, đa tạ Lưu tướng quân khen ngợi, đa tạ Tống tiên sinh khen ngợi!” Lý Tiểu Liên cũng không bình tĩnh hơn Tào Tráng được bao nhiêu, kích động đến mức nói năng không còn trôi chảy.
“Tiếp tục đi.” Lưu Trạm nói.
Trong mắt những người còn lại toàn là căng thẳng và chờ mong.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Vi Thành Quý, Khương Trường Lâm làm hiệu úy của tả quân doanh. Tào Minh, Hoàng Ngọ Thời làm hiệu úy của hữu quân doanh.”
Bốn người đồng thời bước ra khỏi hàng khấu tạ Lưu Trạm, học theo nhóm Tào Tráng vừa lên trước nên cũng khấu tạ cả Tống Phượng Lâm.
“Trận chiến ở Thông Thiên Quan vừa rồi biểu hiện của Tào Minh cực kỳ xuất sắc khiến bản tướng quân rất hài lòng.” Lưu Trạm nói thêm.
“Cảm, cảm ơn thủ lĩnh, à không, tạ ơn tướng quân!” Tào Minh xúc động suýt khóc.
Sáu người này coi như là những tướng lĩnh cốt cán trong đội quân của Lưu Trạm, mỗi người đều có sở trường riêng và năng lực tổng thể cũng tương đối toàn diện.
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đã thảo luận với nhau rất nhiều lần, cả hai đều nhất trí cho rằng năng lực cá nhân của tướng lĩnh không cần phải mạnh nhất mà chỉ cần đủ bình tĩnh và thông minh để ổn định được quân tâm trong thời khắc nguy nan.
Về cơ bản thì những huynh đệ đi theo Lưu Trạm từ khi sớm nhất đều đã được làm quan, ngay cả Văn Thanh Sơn cũng đang có một cái ghế huyện lệnh bỏ trống để dành, Trương Tiểu Mãn chờ mãi không nghe thấy tên mình nên căng thẳng xoa tay liên tục.
Cậu ta cảm thấy bản thân hẳn là sẽ không được đảm nhiệm chức quan thất phẩm trở lên, trong lòng tuy tiếc nuối nhưng không cảm thấy bất ngờ lắm.
“Trương Tiểu Mãn làm tham sự trong quân.” Lúc này Tống Phượng Lâm bỗng nhiên nói.
Trương Tiểu Mãn ngây người, ngơ ngác cùng tay cùng chân bước ra khỏi hàng, cẩn trọng hỏi: “Xin hỏi Tống tiên sinh, tham sự là chức quan gì?”
“Tham sự quản lý ghi chép, phân phối các loại quân nhu và lương thảo trong quân, là một chức quan thất phẩm.”
Nói đơn giản là một chức quan phụ trách hậu cần.
Thân vệ ở bên cạnh nâng khay đựng quan phục của tham sự lên, nhìn màu sắc quan phục và hình dáng mũ miện rất giống của hiệu úy, lúc này Trương Tiểu Mãn mới dám tin mình thật sự được làm quan rồi!
Cậu ta vẫn luôn tự hiểu rõ bản thân mình, không có võ nghệ cao cường không có cơ thể cường tráng cũng không có tài dẫn binh, ngày thường chỉ có đi theo làm chân chạy vặt cho Lưu Trạm, không ngờ làm chân chạy vặt một thời gian còn chạy ra được cả một chức quan.
Trương Tiểu Mãn òa khóc, các huynh đệ đi theo Lưu Trạm từ sớm nhất ai nấy đều vô cùng xuất sắc, trong lòng cậu ta ít nhiều cũng có cảm giác mất mát, giờ này khắc này thì những vất vả trong thời gian qua đều đáng giá cả.
“Được rồi được rồi, mất mặt quá đấy.” Tào Tráng bất đắc dĩ kéo Trương Tiểu Mãn về chỗ ngồi, Trương Tiểu Mãn vẫn đang khóc nấc lên.
Thụ quan tiếp tục.
“Lý Phúc Điền, Chu Tử Minh làm phó úy tả quân doanh. Quách Đông Hổ, Trịnh Phong Điền làm phó úy hữu quân doanh. Hồ Húc Lệnh làm huyện úy huyện Võ Nguyên, Tôn Chí Phúc làm huyện úy huyện Chương Đài, Khương Trường Phú làm huyện úy huyện Sơn Âm, Trương Nguyên làm huyện úy huyện Vĩnh Ninh, Vương Thụ Tài làm huyện úy huyện Định Biên, Chu Khánh làm huyện úy huyện Sơn Dương.”
Về phần thiên hộ bên dưới huyện úy thì thống nhất không cần đọc liệt kê ra nữa.
Quan binh được đề bạt lên lần này hầu như đều là thân vệ của Lưu Trạm, chủ yếu thuộc nhóm huynh đệ cùng Lưu Trạm đặt nền móng từ thuở ban đầu, chỉ có một số ít là nhân tài được Lưu Trạm nhìn trúng.
Lưu Trạm lệnh cho Lý Tiểu Liên dẫn theo hữu quân doanh đóng quân ở Sầm Châu, Tào Tráng dẫn theo tả quân doanh đóng quân ở Thông Thiên Quan, đến đây tất cả những vị trí chính thức trong quân đều đã được Lưu Trạm sắp xếp đầy đủ, ngày hôm sau các tân quan đương nhiệm chia nhau ra ai về khu vực của người nấy.
[Hết chương ]