Người phụ nữ trung niên vô cùng nhiệt tình, thoắt cái đã ôm hai cuốn album ra, nói: “Đây là hình nhà cháu tự rửa ra đấy, lưu làm kỷ niệm.”
Mấy ông bà lão cảm ơn rồi bắt đầu mở album ra xem.
Có bức chụp trẻ con còn trong tã lót, có bức thì tập tễnh bước đi, có bức mặc đồng phục đánh bóng rổ, có bức cả đám trẻ tụm lại chụp tập thể với nhau. Phía sau là ảnh khi già đi. Khi thì bồng cháu nội, khi thì xem tivi, trông hệt như một ông lão hiền hòa.
Có người từng nói, sau khi máy ảnh ra đời, cuộc đời con người từ khi sinh ra đến chết đi đều có thể được ghi lại.
Nhưng những bức ảnh này không phải thứ mà họ muốn tìm. Thứ họ cần tìm là ảnh thời trung niên.
Mọi người đều hơi quýnh lên.
Ông cụ Hồ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tài khoản mạng xã hội của ông ấy còn không? Mấy người bọn tôi có lập một nhóm, muốn thêm ông ấy vào.”
Người phụ nữ kia gật đầu. “Còn.”
Sau đó chị ta lấy điện thoại ra, mở tài khoản của mình lên, đọc một dãy số.
Đứa cháu nội ở bên cạnh nghe thế bèn hỏi: “Chẳng phải lúc bị bệnh, ông nội đã bảo ba mẹ xóa tài khoản rồi sao?”
Người phụ nữ trả lời: “Muốn xóa tài khoản cần có mã bảo mật gửi đến số điện thoại khi lập tài khoản. Số điện thoại đó đã không sử dụng lâu rồi, cho nên không xóa được.”
Các ông bà đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy chắc chắn trong này có điểm đáng ngờ. Trí nhớ của họ không tốt nên bèn đeo kính lên, bấm bấm điện thoại, lưu số này vào.
Phòng khách không rộng rãi gì, cả đám người chen chúc trong này khiến nó càng trở nên chật chội. Chiếc khăn trải bàn được giặt nhiều lần đến bạc màu. Những chi tiết này đã để lộ tình cảnh nghèo khó của gia đình này. Tuy nhiên người phụ nữa trung niên thì lại rất nhiệt tình, còn mang không ít thứ ra cho họ xem.
Đúng lúc này, từ căn phòng bên trong có người đi ra ngoài. Người phụ nữ quay đầu lại, nói: “Mẹ, bạn của ba hồi trẻ đến chơi này.”
Vừa nói xong liền nhìn thấy bà lão xách một cây chổi bước ra. “Cái đồ mặt dày, các người dám tìm đến tận đây cơ à!”
Người phụ nữa kia giật nảy mình, vội vàng ôm mẹ mình lại. “Mẹ, đây không phải người xấu, đây là bạn của ba hồi trẻ.”
Bà lão trông khá dữ dằn, đưa mắt nhìn mọi người, miệng không ngừng mắng chửi: “Một đám không biết xấu hổ!”
Mọi người biết lúc này không nên ở thêm nữa, vì thế vội vàng chào tạm biệt người phụ nữa trung niên rồi nhanh chóng ra về.
Sau khi ra ngoài, họ tụm lại ngồi xuống một băng ghế trong khu dân cư. Vì đi bộ khá nhanh nên ai nấy cũng mệt.
Bà lão bác sĩ hỏi nhỏ: “Nếu hung thủ là người này thì phải làm sao?”
Ông ta đã chết rồi, hơn nữa thông qua những hình ảnh mà cô con dâu đưa cho mọi người xem, họ có thể thấy ông ta hiền hòa ôm cháu nội trông rất ấm áp. Nếu ông ta là hung thủ thì tuổi già cũng an nhiên quá.
Bà lão bác sĩ vừa hỏi vừa đưa túi tài liệu cho ông lão cảnh sát. Ông đưa tay ra, bắt hụt ngay trước khi chạm vào túi tài liệu.
Mọi người ngẩn ra. Ông đã xuất hiện tình trạng khó khăn khi phán đoán khoảng cách.
Bà cụ Hồ vốn chỉ yên lặng đi theo, bây giờ đột nhiên nhớ đến một việc. “Chúng ta nên uống thuốc thôi.”
Kim Sân hay nói với con gái rằng thuốc bà uống là thuốc thông minh. Trẻ con uống thuốc thông minh sẽ làm trí nhớ tốt hơn, có thể thi được hạng nhất.
Mọi người đều đang uống thuốc chữa bệnh, vì họ có bệnh.
Mọi người nhớ đến chuyện này bèn lấy thuốc ra. Thế là ông cụ Hồ đi mua nước lọc, đưa cho mỗi người một bình, cả tập thể bắt đầu uống thuốc.
Sau khi uống xong, ông cụ Hồ nói: “Hack tài khoản của ông ta xem có thu được thông tin gì không.” Nếu người đó đã dặn con cháu phải xóa nó đi thì chắc chắn bên trong có thứ không muốn để ai thấy.
Bác sĩ tâm lý có đạo đức nghề nghiệp của mình nên nói: “Làm thế không hay lắm đâu… Nên tôn trọng người đã khuất…”
Bác sĩ thẩm mỹ thì lại không có cảm giác tội lỗi gì, bà rất ghét người này vì quá khứ của ông ta, đã chết vẫn còn ghét nên không có suy nghĩ tôn trọng người đã mất gì cả. Bà nói với giọng không vui: “Không lâu nữa chúng ta cũng sẽ chết thôi. làm như có ai sẽ không phải chết vậy.”
Ông cụ Hồ im lặng đứng một bên, cứ thế không làm gì mà cũng trúng đạn.
Vì thế mọi người dùng số chứng minh nhân dân của người này, cố gắng thử tìm ra mật mã tài khoản, đăng nhập được vào trong.
Các ông bà vây thành một vòng tròn, nhanh chóng mở mục riêng tư của người này ra nhưng trong đó chỉ có vài bài được chia sẻ như:
“Kinh hoàng vì hàng trăm con bọ làm tổ trong mắt cô gái, nguyên nhân không ai ngờ tới…”
“Tin sốc! Những thứ này nếu ăn chung với nhau sẽ gây ung thư. Bạn có ăn không?”
Một đống tin tức lộn xộn. Mọi người tiếp tục kéo xuống, ngoại trừ những bài chia sẻ thì cứ một hai tháng cũng đăng vài tấm ảnh.
Những thứ này đều đăng lúc đã già, vì thế ông cụ Hồ nói: “Lược qua luôn đi.”
Họ nhanh chóng tìm đến hai lăm năm trước, tìm được một video được chia sẻ. Bà cụ Hồ còn chưa kịp nhìn đã bị ông che mắt lại.
Mọi người ngẩn ra. Quan trọng hơn là những bài sau đó đều là những thứ như vậy.
Nội dung video rất phóng túng, phải được làm mờ đi. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là đối tượng bị làm mờ lại là hai người đàn ông.
Kéo xuống phái dưới, thậm chí còn có ảnh giường chiếu tự chụp của ông ta.
Bà lão bác sĩ nhìn bà cụ Hồ bị che mắt bên cạnh với ánh mắt hâm mộ. Bà cũng tự đưa tay che mắt mình lại.
Ông lão cảnh sát cũng tìm được ngày mà con gái mình xảy ra chuyện, người này đã đăng bài như sau: “Mẹ nó! Một đám ngu xuẩn! Một đám ngu xuẩn!”
Ông lão cảnh sát nhìn thời gian đăng bài. giờ sáng. Lúc đó các ông đã thẩm vấn hắn tiếng đồng hồ.
Người này chỉ có bao nhiêu động thái đó thôi.
Bà cụ Hồ bị anh Thừa Khiếu che mắt lại, không nhìn thấy gì cả nên đành hỏi: “Anh Thừa Khiếu, sao anh lại che mắt em? Em không nhìn được gì cả.”
“Bởi vì trẻ con không được nhìn những cái này.” Ông trả lời.
Bà cụ Hồ như đứa trẻ con, nghe được lý do này bèn không hỏi nữa, ngoan ngoãn để anh Thừa Khiếu che mắt mình.
Bà lão bác sĩ tự che mắt ở bên cạnh: “…”
Ông lão cảnh sát nói: “Không phải hắn.”
Ông tắt màn hình điện thoại, thở dài: “Xâm phạm quyền riêng tư của người khác, phạt mỗi người đồng.”
Mọi người: “…”
Bà lão bác sĩ đáp: “Đốt tiền vàng cho hắn à? Tôi không đấy. Tuy hắn không phải là thủ phạm nhưng cũng là kẻ lừa gạt trong hôn nhân. Thảo nào mà nhất định phải xóa tài khoản.”
Bà cụ Hồ nghe không hiểu. Bà lão bác sĩ bấy giờ mới hiểu ra. “Thảo nào mà lúc nãy vợ hắn ta phản ứng mạnh như vậy. Thì ra là tưởng chúng ta là loại bạn đó.”
Ông lão cảnh sát quyết làm theo ý mình, dẫn mọi người về trước cửa ngôi nhà khi nãy. Lúc mọi người tự nhận mình xui xẻo, móc đồng ra thì ông lão cảnh sát đã đếm đồng của mình, cho vào một cái túi, để ngoài cửa, sau đó nhấn chuông và vội vàng bỏ đi.
Sau đó, bà lão bác sĩ lấy đồng ra đưa, ông lão cảnh sát cố chấp nói: “Không cần đâu.”
Thế là cả đám người lại chậm rãi ra khỏi khu vực đó. Họ đã mất đi một manh mối quan trọng.
Hai người bị tình nghi lớn nhất năm đó đều không phải là hung thủ.
Bà cụ Hồ nắm tay ông cụ Hồ, nhìn bạn mình ngồi đó, khóc rưng rức. Ông lão cảnh sát ngồi trên băng ghế dài, một người đàn ông mạnh mẽ như thế mà lại khóc, dường như ông đã khóc hết nước mắt trong cả đời này của mình.
Nếu hung thủ không nằm trong số những người bị tình nghi này, muốn tìm được người đó cũng giống như mò kim đáy bể vậy.