Ông cụ Hồ vô cùng xúc động. Dù ông được Kim Sân nuôi lớn nhưng thật ra cũng không thân cho lắm. Sau này yêu Chúc Chúc, Kim Sân từng nói rõ mình hy vọng Chúc Chúc sẽ ở bên một người bình thường, không cần phải đau khổ vì những chuyện không cần thiết.
Ông vẫn luôn cảm thấy Kim Sân không hài lòng về mình cho lắm, bây giờ mới phát hiện thì ra cha không hề không hài lòng.
——
Ở một nơi khác, cha vợ của Hồ Đào lại thật sự không hài lòng về anh. Anh vừa về đến nhà bèn nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói. Giọng nói gắt gỏng của mẹ vợ vang lên: “Hôm nay mẹ đi gặp mấy người bạn, con biết người ta nói gì với mẹ không?”
Trên người học sinh còn mặc đồng phục lao động, ống quần còn dính bùn đất ở nông trại. Nghe tiếng nói trong nhà, anh mệt mỏi ngồi bệt ngoài cửa, không muốn đi vào. Anh không muốn vào nhưng âm thanh bên trong thì vẫn vang ra.
“Con gái của bà Trương chẳng phải cũng chỉ gả cho một một viên chức nhà nước thôi sao, không biết có gì tự hào mà cứ xa gần hỏi sao Hồ Đào bị sa thải.”
“Mẹ, đừng có quan tâm tới họ làm gì.”
“Ờ, mẹ không quan tâm tới họ. Vậy mẹ hỏi con, sau này hai đứa định tính sao? Chẳng lẽ cứ ở đây mãi à? Nói ra mất mặt chết. Đã từng tuổi này mà vẫn ở nhà mẹ vợ!”
“Mấy đứa bay không sợ người ta cười chứ mẹ thì sợ. Trước kia ngày nào mẹ cũng đi tản bộ, bây giờ không dám đi nữa, sợ bị người ta hỏi sao con gái con rể bà lại kéo về đây?”
“Mẹ chưa từng nói xấu các con trước mặt người khác, nhưng con nhìn Hồ Đào đi, có ra cái gì không. Chưa từng làm việc nhà, quần áo bẩn cứ ném thành một đống, nó định để cho bà già này giặt sao? Nó tưởng mình vẫn là thiếu gia nhà giàu à?”
“Mẹ, hôm nay con rất mệt.”
“Mẹ vừa nói vài câu là con nói mệt. Nếu trước kia con nghe mẹ nói thì bây giờ có mệt thế này không? Mẹ đã nói với con rồi, cứ phải nắm tiền trong tay. Con thì hay rồi, còn trả lại cho hai ông bà ấy.”
Nói đến đây, bà lại thấy tức tối: “Các con chăm sóc họ lâu như vậy, thế mà họ lại thiên vị quá đáng, cứ nhiên không cho hai đứa một đồng nào. Bị bệnh thế cũng đáng.”
“Mẹ, mẹ nói ít vài câu được không? Bây giờ đã thế này rồi, mẹ nói nữa có ích gì đâu.”
“Còn công việc của nó bây giờ nữa, nói trắng ra là làm cu li. Nó có dám nói mình là thạc sĩ không? Còn thua cả thằng anh họ tốt nghiệp cao đẳng của dì hai con.”
Hồ Đào ngồi ngoài cửa. Anh có thể ngửi thấy mùi bùn đất trên người mình. Nghe tiếng cãi cọ bên trong, thoáng chốc bỗng cảm thấy cuộc sống trước kia là chuyện của kiếp nào.
Cuộc sống của anh bị lấp đầy bởi những tiếng cãi vã từ ngày này qua ngày khác. Cha mẹ vợ hiền hòa ngày xưa như biến thành người khác chứ nói gì những người xung quanh. Cuộc sống của anh hình như ngoại trừ đám lông gà ra thì chẳng còn gì nữa cả.
Hồ Đào không nói cho bất cứ ai biết cha mẹ mình chính là hai con người đang được bàn tán xôn xao kia, bởi vì nói ra cũng chỉ khiến người ta chê cười. Anh mà nói một câu chắc sẽ bị hỏi lại là bệnh alzheimer có di truyền không, sao cậu lại bị ảo giác vậy?
Hồ Đào thất thần nhìn xa xa, cuộc sống thế này bao giờ mới kết thúc đây?
——
Ngày hôm sau, bà cụ Hồ nắm tay ba và anh Thừa Khiếu cùng đi đến trường.
Vì bị rụng mất cái răng cửa nên bà không thích nói chuyện nữa, bà cứ cảm thấy mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào cái răng bị rụng của mình.
Vào lớp, bà mới phát hiện bà lão bác sĩ không ở trong phòng học. Mãi đến khi vào học, bà ấy vẫn chưa thấy đâu. Bà cụ Hồ cau mày, chẳng lẽ Tùng Tùng bị bệnh?
Bà đã nhớ ra những kiến thức tiểu học nên cô giáo cũng dạy lên tới tiểu học, xem như là bà ôn tập lại lần nữa vì kiến thức nào cũng cảm thấy đã học rồi.
Vừa hết tiết học, bà vội chạy theo cô giáo, che miệng hỏi: “Cô ơi, hôm nay sao Tùng Tùng không đi học ạ? Có phải bị bệnh rồi không?”
Cô giáo đã biết chuyện bà cụ Hồ bị rụng mất một cái răng nên nói chuyện cứ che miệng, sợ người khác nhìn thấy răng rụng của mình. Cô vờ như không thấy sự khác thường của bà, giải thích: “Tối qua bạn Tùng Tùng bị cảm, phát sốt nên hôm nay đi bệnh viện rồi.”
Bà cụ Hồ nhíu mày. Tùng Tùng bị bệnh rồi.
“Anh Thừa Khiếu, mai chúng ta đi bệnh viện làm răng xong thăm Tùng Tùng luôn nhé, cô giáo nói bạn ấy bị bệnh rồi.”
Ông cụ Hồ gật đầu. Trước kia mỗi khi ăn cơm trưa xong, bà cụ Hồ sẽ cùng bà lão bác sĩ đến nông trại cho gà con ăn. Bây giờ bà ấy đi bệnh viện nên bà cụ Hồ bèn nắm tay anh Thừa Khiếu cùng đi.
Bà nắm tay ông, đi chầm chậm, lòng đang thầm nghĩ đó chính là nơi con trai mình làm việc.
Mặt trời ấm áp, gió nhẹ mát rượi, bà cụ Hồ đến đó bèn nhìn thấy con trai đang xách nước.
Ông cụ Hồ cũng nhìn thấy và lấy làm lạ. Chẳng phải lúc trước có hệ thống dẫn nước tự động sao, sao tự nhiên bắt công nhân phải xách nước rồi?
Ông nghĩ một chút là hiểu ra ngay.
Bà cụ Hồ nắm lan can, nhìn đứa con trai đang chăm chỉ làm việc bên kia. Bà thầm nghĩ, con trai mình thật là giỏi, có thể tìm được một công việc tốt như vậy. Trong mắt bà, đã được cho gà ăn còn có tiền lương, quả là chuyện tốt.
Bà vốn tới để cho gà của mình ăn. Sau khi cho nó ăn ít rau, bà nhìn thấy con trai mình đã xách đầy nước, đi sang một bên nghỉ ngơi.
Bà đưa rau cho ông cụ Hồ, sau đó đưa tay sờ lên túi, vội vàng đi qua đó.
“Cho con này.” Bà đi đến trước mặt con trai, lấy từ trong túi ra mấy trái cherry. Lần này bà đã rút kinh nghiệm, không lấy dâu tay nữa vì nó dễ bị dập.
Hồ Đào do dự một chút rồi nhận lấy.
Bà nở nụ cười, nói: “Đào Đào, con ráng làm việc nhé.”
Hồ Đào ngẩn ra. “Mẹ, mẹ nhớ ra con rồi à?”
Bà trả lời thành thật. Trong suy nghĩ của bà, không được nói dối con trẻ, phải làm một tấm gương tốt nên thành thật nói: “Còn chưa nhớ ra. Anh Thừa Khiếu nói với mẹ con là con trai của ba mẹ. Con phải cố gắng làm việc.”
Con cái của các bạn trong lớp bà cụ Hồ đều đang nỗ lực làm việc, cháu trai cháu gái thì đang cố gắng tìm việc, vì thế trong suy nghĩ của bà, cố gắng làm việc là một chuyện rất bình thường.
Hồ Đào ngẩn ra, nói: “Mẹ…”
Bà cụ Hồ nhìn những người khác. Họ đều đang bận cho gà của mình ăn, không ai để ý đến bà nên bà lại lấy bánh quy trong túi ra cho con trai.
“Con phải cố gắng làm việc nha.” Bà nghiêm túc nói.
Hồ Đào ngẫm nghĩ một chút, nói: “Mẹ, mẹ có thể nói với ông ngoại một tiếng không, con muốn nói chuyện với ông ấy.”
Anh hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ông ngoại. Anh cảm thấy không nên là thế, không nên dẫn đến cơ sự này. Anh thừa nhận đúng là mình có không kiên nhẫn với mẹ, nhưng anh cũng không đáng bị đối xử thế này. Ai dám cam đoạn dưới áp lực lớn như vậy còn có thể giữ được bình tĩnh?
Ông cụ Hồ vốn không định can thiệp vào chuyện của vợ nhưng nghe thế cũng không nhịn được mà đứng lên, nói với sắc mặt đăm đăm. “Ông ngoại con cũng định gặp con đó. Nể tình con là con của ta, ta nhắc nhở trước một tiếng, trước mặt ông ngoại, tuyệt đối đừng có nói mình đã bỏ công bỏ sức thế nào để chăm sóc mẹ con.”