Kim Sân không ngờ đứa con gái mềm yếu của mình lại nhớ chuyện này lâu như thế.
Bà cụ Hồ cười híp mắt, lặp lại lần nữa. “Thì ra vì bạn nữ ấy nói con thích anh Thừa Khiếu nên anh ấy mới vui như vậy.”
Bà nói tiếp: “Đúng rồi, con thích anh ấy mà.”
Tai ông cụ Hồ rất tốt nên giờ này đã sướng đến nỗi muốn ngất đi.
Bà kéo tay ba mình, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Bà nói: “Ba ơi ba, mai con có thể nghĩ ra càng nhiều chuyện hơn không?” Lúc này ký ức của bà mới chỉ dừng lại ở đoạn thầm mến anh Thừa Khiếu.
Kim Sân đáp: “Mai không được, chúng ta phải từ từ thôi.” Con gái đã già, mỗi lần nạp vào nhiều ký ức quá sẽ dễ bị đau đầu.
Bà cụ Hồ đành phải nói: “Vậy thôi, đợi vài ngày nữa hẵng nhớ những chuyện khác.”
Lúc về nhà, bà cụ Hồ chạy ùa vào phòng khách như thường lệ. Vì hôm nay ba đi đón bà nên ông nội ở nhà. Bà chạy vào nhà gọi: “Ông nội ơi! Ông nội!”
Ai ngờ vừa vào phòng khách đã nhìn thấy ông nội đang ngồi trên sô pha, đối diện còn có một người khác.
Bà cụ Hồ rụt rè chào hỏi: “Ông nội lớn…”
Phép Tắc gật đầu, ra hiệu mình đã nghe được. Thần ở bên cạnh lại rất ra dáng một người ông hiền từ, vẫy tay gọi cháu gái: “Hôm nay Chúc Chúc đi học có ngoan không?”
Bà cụ Hồ gật đầu: “Có ạ.”
“Cô giáo có cho bài tập về nhà không?”
“Cô cho rất nhiều bài tập, con làm một nửa ở trường rồi, còn bài tập toán là chưa làm.”
Bà nhìn ông nội lớn, nói: “Con và anh Thừa Khiếu đi làm bài tập trước, làm xong sẽ xuống đây chơi ạ.”
Nói xong bà bèn kéo anh Thừa Khiếu đi làm bài tập.
Bà cụ Hồ thấy hơi lạ. Trong ký ức của bà, từ nhà trẻ đến cấp , ông nội chưa bao giờ đến nhà họ chơi, chỉ có ông nội là vài ba ngày lại đến ăn cơm.
Lúc đó bà chỉ biết mình còn có một ông nội lớn nhưng hoàn toàn không biết ông trông thế nào.
——
Ông nội lớn Phép Tắc không hề kể cho những người khác nghe chuyện xảy ra hai ngày nay. Ông qua đây là để thông báo với họ một tiếng, Phép Tắc số hai sẽ bị đày đến cõi hư vô.
Thần nghe vậy, phản ứng đầu tiên là: “Bao nhiêu năm?”
Phép Tắc đáp: “Theo quy định, một trăm năm.”
Với những vị thần không có quan niệm về thời gian như họ mà nói, một trăm năm không dài. Đúng là năm xưa Phép Tắc số hai đã phản bội ông nhưng sau khi lên làm Phép Tắc, anh ta không làm gì trái với quy tắc. Sau khi biết rõ ngọn nguồn, niệm tình anh ta là thần mới, hơn nữa vì ông là Phép Tắc nên không cảm giác được sự phẫn nộ khi bị phản bội nên hình phạt này không nặng.
Thần cau mày, nhìn con trai bên cạnh. Họ cũng chỉ bị đi đày mấy chục năm nhưng với con trai ông mà nói, mấy chục năm này là vô cùng quý giá, bởi vì nó là hơn nửa đời người của cháu gái.
Kim Sân lạnh lùng nói: “Con không đồng ý.”
Kim Sân cũng biết đầu đuôi ngọn nguồn, biết đối phương vì bị tình yêu làm mê muội đầu óc mới đoạt quyền muốn thay đổi quy tắc của trời đất.
Anh cười lạnh: “Và sẽ không bao giờ đồng ý.” Phép Tắc số hai là kẻ đầu sỏ gây ra tội lỗi, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
Cõi hư vô là một không gian đúng với cái tên của nó. Ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện quái vật thì còn lại đều là hư vô mờ mịt. Năm xưa ba vị thần các anh ở đó, mỗi ngày anh thấy dài như một năm, mỗi phút mỗi giây đều nhớ nhung con gái con rể.
Lúc đó Phép Tắc không hề có cảm xúc gì cả, giống như ông và cõi hư vô kia đã hòa làm một.
Đừng nói Phép Tắc số hai sẽ bị nhốt một trăm năm, dù là một ngàn năm thì anh ta cũng sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Kim Sân làm sao có thể chấp nhận được việc mình và con gái bị chia cắt suốt mấy chục năm chỉ vì thứ gọi là tình yêu của Phép Tắc số hai mà anh ta lại không bị trừng phạt gì.
Phép Tắc nhìn cháu trai, nói: “Theo quy định thì là thế.”
Trước nay Kim Sân là người có thù sẽ báo, huống chi là mối thâm thù đại hận này. Anh nói: “Có thể tước quyền năng Phép Tắc của anh ta không?”
Phép Tắc số hai cũng là thần, điều khác biệt là quyền năng của anh ta cao hơn thần. Phép Tắc số hai cũng có thể hòa làm một với trời đất như Phép Tắc, vạn vật đều nằm trong tầm mắt của anh ta.
Kim Sân nhíu mày. “Thời gian có thể giảm xuống còn năm mươi năm, chỉ cần tước đoạt quyền năng Phép Tắc của anh ta.”
Anh muốn tách Phép Tắc số hai ra khỏi trời đất, bắt anh ta phải trải nghiệm cảm nhận của anh khi ở cõi hư vô.
Phép Tắc không hiểu yêu cầu kỳ lạ này của cháu trai. “Có gì khác nhau à?”
Trong mắt ông, hoàn toàn không cần phải như vậy. Có điều hôm nay ông còn giấu chưa nói với cháu trai một chuyện nên đã đồng ý. Dù gì trong mắt ông, tước đoạt quyền năng ấy hay không cũng không có gì khác nhau nên chọn cái nào cũng được.
Phép Tắc số hai lập tức biết được chuyện này. Anh ta cũng không cảm thấy có gì khác nhau, thậm chí tình nguyện tiếp nhận trừng phạt, giống như năm xưa khi anh ta trục xuất Phép Tắc, ông cũng không phản kháng lại vì từ đầu đến cuối họ đều đang cố gắng duy trì quy tắc vận hành của thế giới.
Tước đoạt quyền năng của Phép Tắc số hai không khó, bởi vì anh ta không phản kháng. Chỉ vài giây sau, trên mặt Phép Tắc số hai bắt đầu xuất hiện sự đau đớn.
Ngay sau đó, anh ta ngồi phịch xuống đất, vạn vật bắt đầu trở nên mơ hồ, bóng dáng người kia dần trở nên rõ ràng hơn. Niếm vui nỗi buồn trên gương mặt từng không thể khiến anh xao động ấy nay lại tràn ngập trong tim anh.
Thế giới của anh ta bỗng dưng thu nhỏ lại, bé lại, cuối cùng chỉ còn lại người con gái ấy, cô cười dịu dàng nói với anh chúng ta có con rồi.
Phép Tắc số hai xoa huyệt thái dương, phát ra những âm thanh đầy đau đớn: “Tùng Tùng…”
Kim Sân lên tiếng: “Bây giờ mới công bằng chứ.”
——
Đêm ấy bà lão bác sĩ không ngủ được. Bà nghĩ ngợi rồi ngồi dậy, lấy bài tập về nhà cô giáo cho ra khỏi ngăn kéo, bắt đầu viết một cách nhàn chán.
Bỗng nhiên có làn gió khe khẽ thổi qua những sợi tóc trên trán bà. Bà chuẩn bị đóng cửa lại, nhưng ngước đầu lên bèn nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ.
Bà lão bác sĩ giật nảy mình, nói: “Làm tôi giật cả mình.”
Đối phương lên tiếng: “Tùng Tùng, thật xin lỗi.”
Bà lão bác sĩ cảm thấy kỳ lạ. “Không sao, chuyện năm đó xem như hiểu lầm thôi, anh không cần nói xin lỗi tôi.” Thật vậy, trước đây bà từng hận người này, mắng người này nhưng bà không phải người không hiểu lý lẽ, biết anh ta vì cứu tính mệnh mình thì không thể hận anh ta nữa mà còn cảm ơn anh ta đã giúp cha mẹ bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Có điều bây giờ nhìn dáng vẻ anh tuấn ngời ngời của đối phương, bà lão bác sĩ có cảm giác không nói nên lời. May mà bây giờ anh ta không có chút tình cảm nào, mắt cũng không thèm nhìn bà nên ít ra bà sẽ không cảm thấy lúng túng.
Không ai muốn mình xuất hiện trước người yêu cũ trong bộ dạng già nua xấu xí. Anh ta không có cảm giác với bà, bà sẽ tự nhiên hơn.
Phép Tắc số hai đọc được toàn bộ suy nghĩ của bà, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại, không nói được lời nào.