Bà cụ Hồ thầm nghĩ trước nay ba và anh Thừa Khiếu không nói với mình chuyện này là vì muốn tạo cho mình một niềm vui bất ngờ ư?
Bà vội trả điện thoại lại cho bà lão bác sĩ, vờ như chưa nhìn thấy gì.
Buổi trưa, bà cụ Hồ nhớ đến con trai nên ăn cơm xong bèn qua đó thăm Hồ Đào.
Lúc đến đó, bà phát hiện Hồ Đào đang bê bao cải trắng. Bà không có ấn tượng gì về đứa con trai này nhưng vì bây giờ đã có rất nhiều ký ức nên đương nhiên cũng có những thường thức nhất định, biết tuy công việc khó tìm nhưng không đến nỗi không kiếm được cơm ăn.
Bà nhân lúc mọi người đều đang ăn trưa mới đến chỗ con trai, đưa cho Hồ Đào thức ăn ngon mà mình xách theo. Bà còn nhớ những lời trước đó con trai đã nói, không chăm chỉ thì sẽ bị đói.
Bà không biết tình hình cụ thể, chỉ cảm thấy chắc nó đang giận dỗi.
Hồ Đào không từ chối. Một lát sau, anh lấy thức ăn mẹ mang đến ra, mang sang một bên ăn.
Bây giờ anh đã dọn ra ngoài, mâu thuẫn với cha mẹ vợ đã ít đi, thậm chí họ còn nhiệt tình gọi anh về ăn cơm nữa nhưng đương nhiên anh không về.
Lúc từ nông trại về phòng học, bà cụ Hồ không nhịn được hỏi anh Thừa Khiếu. “Con trai chúng ta ít nói quá nhỉ.”
Bà cảm nhận được rất rõ là trước mặt bà, con trai rất căng thẳng, rất cẩn trọng.
Bà lại hỏi: “Đúng rồi, chúng ta có con trai thì cũng phải có con dâu nhỉ? Chúng nó có con không?”
Ông cụ Hồ nhớ đến đứa bé Hồ Tiểu Mãn. Bây giờ cô bé đã trưởng thành, chín chắn hơn nhiều nên bèn trả lời: “Chúng ta còn có một đứa cháu gái.”
Bà cụ Hồ ngẩn ra một chút rồi cảm thấy khá vui vẻ. Sau khi lớn lên, đúng là bà có rất nhiều niềm vui bất ngờ.
Buổi chiều, Kim Sân đến đón con gái bèn nghe được tiếng lòng rất vui sướng, hồ hởi vì những niềm vui bất ngờ này.
“Nhà vật lý học… sao mình lại lợi hại thế nhỉ!”
“Ba và anh Thừa Khiếu không nói cho mình biết, chắc chắn là muốn cho mình một niềm vui bất ngờ. Mình phải giả vờ như không biết mới được.”
“Vui quá đi à. Mình giỏi ghê á.”
Hôm nay Kim Sân đến chỗ Phép Tắc một buổi. Chỉ nửa ngày mà thôi, sao tự nhiên con gái biết được nhiều chuyện thế nhỉ.
Kim Sân hoàn toàn chưa nghĩ ra làm sao để nói với con gái những chuyện sau này, không ngờ con gái đã phát hiện chuyện học vật lý trước rồi. Anh bỗng không muốn để con gái khôi phục những ký ức sau đó, cứ để con bé đơn thuần cảm thấy mình thật là lợi hại.
Anh không muốn con gái nhìn thấy rốt cuộc đằng sau sự lợi hại ấy lại ẩn chứa nước mắt và đau đớn thế nào.
Bà cụ Hồ lấy làm lạ, hỏi ba mình: “Ba ơi ba, cái người rất giống với ông nội lớn ấy là ai vậy ạ?”
Trước kia bà chưa từng hỏi là vì trong mắt bà, người quan trọng nhất trên đời chỉ có ba, anh Thừa Khiếu, ông nội, Tùng Tùng và ông nội lớn. Bà không quan tâm kẻ xấu đó là ai.
Bây giờ bà lại muốn biết.
Kim Sân nhìn con gái, thấy con nhìn mình rất nghiêm túc như thể chuyện gì mình cũng biết, chắc chắn là sẽ có câu trả lời vậy.
Hàng cây bạch quả hai bên đường đã bắt đầu nảy nầm, xanh mơn mởn.
Kim Sân còn chưa trả lời, bà cụ Hồ đã gọi ba cúi xuống, nói nhỏ: “Ba ơi ba, có phải người này cũng sẽ không già giống như ba không? Anh ta còn rất giống ông nội lớn nữa, đó là người thân của ông ấy sao ạ?”
Kim Sân không có ý định giấu giếm con gái nên trả lời: “Không phải, anh ta vốn chỉ là một vị thần bình thường thôi, sau này có một thời gian đã thay thế ông nội lớn của con.”
Bà cụ Hồ ngẩn ra, không ngờ còn có chuyện như thế xảy ra.
Nói đến đây, Kim Sân bèn tiện thể kể cho bà nghe chuyện của Phép Tắc số hai, kể cả việc vì người yêu mà anh ta thay thế Phép Tắc, trở thành Phép Tắc mới, sau đó lại mất đi cảm xúc như thế nào.
Bà cụ Hồ nghe mà há hốc mồm, cảm thấy thật không dám tin, một lát sau mới lên tiếng: “Số mệnh trêu người.”
Họ đã yêu sai thời điểm. Lúc còn trẻ, Tùng Tùng yêu anh ta, anh ta vì cứu Tùng Tùng mà không còn yêu bạn ấy nữa. Bây giờ, Tùng Tùng già rồi, đã trải qua nhiều sương gió, xem nhẹ mọi thứ thì lúc này anh ta lại yêu Tùng Tùng.
“Sao bây giờ anh ta lại thay đổi thế ạ?”
Ông cụ Hồ vẫn ở bên cạnh yên lặng lắng nghe. So với tham gia trò chuyện, ông thích nghe bà nói hơn.
Lúc bà hỏi câu này, ông thầm nghĩ tiêu rồi. Ông rất sợ cha vợ sẽ nói thật, bảo là năng lực của Phép Tắc số hai hiện đang ở trên người mình. Ông đang định ngăn cản thì nghe Kim Sân từ tốn nói: “Bởi vì anh ta bị tước bỏ năng lực, mất đi khả năng toàn tri toàn năng nên cô gái loài người kia lại trở thành điều quan trọng nhất trong thế giới của anh ta.”
Bà cụ Hồ à một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Ông cụ Hồ thấy cha vợ không định nói gì thêm bèn âm thầm thở phào một hơi.
——
Tối ấy khi đi ngủ, bà cụ Hồ vốn định nói với ba mình đã là người lớn rồi, không cần nghe kể chuyện nữa, cũng sẽ không mơ thấy ác mộng.
Bà vẫn luôn cảm thấy mấy ngày nay tâm trạng của ba không tốt lắm, vì thế thay vì nghe ba kể chuyện trước khi ngủ, bà càng muốn trò chuyện với ba hơn.
Bà nằm trên giường, nghe ba bắt đầu kể chuyện. Kỳ lạ là bà không hề cảm thấy không được tự nhiên mà ngược lại còn thấy rất an tâm.
Con buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, bà cụ Hồ mơ mơ màng màng ngủ. Kim Sân kéo chăn lại cho con gái, không cần quay đầu lại cũng biết bên cạnh mình là Phép Tắc, kế bên là thần.
Phép Tắc cảm thấy rất kỳ lạ. Ông cảm nhận được cảm xúc của Kim Sân có sự thay đổi nên đương nhiên phải lập tức đến ngay. Ông ta nói với Kim Sân. “Tình trạng của con không ổn lắm.”
Thần ở bên cạnh nghe thế rất tức giận. Nhưng tức giận cũng vô ích, vì thế ông ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Tiếp nhận năng lực toàn tri toàn năng không có nghĩa là xóa bỏ mọi tình cảm.”
Phép Tắc nhìn em trai với vẻ bất lực. Dù thoạt nhìn bề ngoài nó có vẻ chững chạc chín chắn nhưng thật ra Phép tắc đã nghe được trong lòng nó nghĩ gì. Ông như trở về với những ngày tháng năm xưa, lúc đó em trai còn là đứa không biết trời cao đất dày, rất ngổ ngáo, cứ thích làm trái với ông thế này.
“Ra ngoài hẵng nói.” Kim Sân nhìn đứa con gái đã ngủ say. Lúc nãy khi còn mơ màng, con bé thò tay ra ngoài, tuột khỏi chăn.
Kim Sân dùng chăn phủ kín tay con.
Phép Tắc nhìn động tác của Kim Sân, dù trong lòng cảm thấy rất khó tin nhưng vẫn phải đối mặt với hiện thực.