Kim Sân không đuổi cháu ngoại đi, chỉ nhìn con gái ôn hòa căn dặn nó vài câu.
Trong mắt anh, con gái vẫn là một đứa trẻ, thế mà phải đi chăm sóc cho một đứa trẻ khác.
Bà cụ Hồ hiền lành bảo: “Nhớ quan tâm đến Tiểu Mãn nhiều hơn.”
Bà không giữ Hồ Đào ở lại quá lâu. Bà có sự cân nhắc, biết là ba không thích thằng bé Hồ Đào này.
Hồ Đào đã lớn, nó phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.
Nhưng dù sao bà vẫn yêu thương con trai nên đã ôn hòa nói lời từ biệt nó.
Sức khỏe của người già là thế, thỉnh thoảng sẽ mắc vài bệnh vặt, rồi đột nhiên yếu đi, sinh mệnh tắt ngúm như đèn cạn đầu vậy.
Sau khi Hồ Đào ra về, bà cụ Hồ nhìn về phía ba mình.
Bà oán thán như một đứa trẻ: “Ba ơi, chúng ta về nhà được không? Mùi bệnh viện khó ngửi quá hà.” Dù sau này đã thay đổi nhiều nơi ở nhưng trong lòng bà, chỉ có một nơi được gọi là nhà. Nơi ấy cất giữ toàn bộ ánh dương ấm áp của thời thơ ấu, cất giữ mối tình đầu thời thiếu nữ, cất giữ hồi ức của bà.
Kim Sân vuốt lại mái tóc cho con gái, nói: “Đợi thêm một lát nữa, chờ bác sĩ qua xem đã.”
Bác sĩ nhanh chóng đến khám, vẫn kết luận là tuổi già nên sức khỏe suy kiệt, còn kê ít thuốc. Bà cụ Hồ nhất định không chịu nằm viện, cuối cùng Kim Sân đành thỏa hiệp, cõng con gái về nhà.
Thấy tâm trạng của ba không được tốt nên bà không giữ vẻ trưởng thành khi đối diện với con trai khi nãy nữa mà nhăn mặt lại một cách thật nghịch ngợm, cất tiếng ngân nga cho ba nghe bài hát hay hát lúc nhỏ: “Trên đời này chỉ có ba là tốt. Có ba con được nâng niu như châu báu…”
Lúc còn nhỏ, mọi người đều hát: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt. Có mẹ con được nâng niu như châu báu…” nhưng Tiểu Chúc Chúc không chịu. Cô bé không có mẹ, vì thế khi mọi người học hát bài này, cô lại hát thành ba, Hoa Tiểu Minh thì hát thành bà làm cô giáo dở khóc dở cười.
“Ba ơi, có hay không ạ?”
Kim Sân đáp: “Hay lắm.” Lòng anh vô cùng chua xót. Năm nay con gái mới tuổi mà cơ thể lại thoái hóa nhanh quá.
Nếu anh không rời xa, con gái được sống nhẹ nhàng vui vẻ thì cơ thể đã không suy kiệt như cụ già trăm tuổi thế này.
Lúc bảy mấy tuổi, bà cụ Hồ đã đi dạo ở cửa tử vài lần, lần nào cũng cảm thấy chắc mình không qua khỏi nhưng rồi cũng đều gắng gượng được.
Lần này, bà tự cảm nhận được. Bà cảm giác thỉnh thoảng thở thôi cũng không ra hơi. Các giác quan của bà có thể cảm nhận được thế giới nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất.
——
Bà cụ Hồ giật mình tỉnh giấc. Thật ra bà rất sợ mình ngủ say không tỉnh. Lúc tỉnh lại, bà ý thức được chân đang co rút rất đau. Khả năng chịu đựng của bà rất tốt nên đến cái cau mày cũng không có. Quay người qua, bà nhìn thấy bạn già đang nằm bên cạnh. Trên mặt ông cũng có rất nhiều nếp nhăn nhưng trong mắt bà, như thế đã đẹp trai vô cùng rồi.
Bà cụ Hồ mỉm cười, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt ông. Cuối cùng bà cũng không thể ở bên cạnh ông mãi.
Lúc còn rất nhỏ, ba là tử thần, đó là lần đầu tiên bà biết cái chết rất thương tâm. Nhưng ba nói sau khi chết con người sẽ trở về giữa trời đất, về trong vòng tay ôm ấp của thế giới mà ngủ một giấc thật yên bình.
Bà cụ Hồ rất bất ngờ. Bà vốn tưởng mình không còn mấy ngày nữa nên đã lần lượt từ biệt những người quen, bà muốn ung dung rời khỏi thế giới này trong tâm thế nhẹ nhàng nhất.
Nhưng bà lại không biết nên từ biệt ba như thế nào. May mà cơ thể của bà cũng khá lì lợm, sáng ra vẫn thức dậy, vì thế bà lập tức tổ chức cho cả nhà cùng ra ngoài du ngoạn. Hai người trẻ dẫn hai người già cùng đến khu vui chơi.
Khu vui chơi cách nhà họ không xa, những trò trong đó hầu hết bà không chơi được, chẳng hạn như tàu lượn siêu tốc, ngựa gỗ xoay vòng… Nhưng vẫn có những trò bà chơi được nên cả nhà bèn ngồi bánh xe đu quay khổng lồ, dừng lại giữa nơi cao nhất để ngắm nhìn thành phố, ngắm nhìn thế giới, sau đó từ từ hạ xuống.
Sau đó, bà cụ Hồ lại nhìn thấy có một người đàn ông trung niên bày quầy hàng bên cạnh, thảy vòng tròn trúng chú cá vàng, mười đồng một lần. Bà lập tức định chống gậy chạy về phía đó, ai ngờ vừa nhích người thì đã bị Kim Sân kéo lại. “Từ từ thôi.”
Bà hơi ngượng ngùng, lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Ba, con muốn chơi cái đó.”
Kim Sân cũng giống như những ông bố khác, con gái muốn chơi thứ gì là lập tức cho tiền. Người bán đưa vòng, bà cụ Hồ nghiêm túc nheo mắt lại, ngắm thật kỹ nhưng thảy vong vòng vẫn không bắt được con cá nào.
Bà còn chưa kịp nói gì thì có một đứa bé tay cầm kẹo hồ lô đi ngang qua, bà lập tức nói với ba: “Ba ơi, con muốn ăn kẹo hồ lô.”
“Con và anh Thừa Khiếu ngồi đây với ông nội đợi ba, ba sẽ quay lại ngay.”
Trong mắt người ngoài, Kim Sân là “người trẻ tuổi” có thể lực tốt nên lập tức đi mua.
Hai ông bà lão ngồi trên băng ghế dài, còn thần thì sang bên cạnh mua kẹo bông. Ông hỏi: “Chúc Chúc có muốn ăn kẹo bông không? Ông nội mua cho con nhé.”
Bà cụ Hồ gật đầu.
Sau khi thần vaf Kim Sân đi khỏi, cô bé bên cạnh chắp tay sau lưng, đôi mắt tròn xoe long lanh tò mò nhìn bà cụ Hồ, nghiêng đầu qua, ngô nghê hỏi: “Bà ơi, sao bà lại gọi chú kia là ba vậy?”
Bà cụ Hồ cũng bắt chước nghiêng đầu qua, trả lời: “Bởi vì đó là ba của bà. Ba của cháu đâu?”
Cô bé chỉ vào ông chủ quầy trò chơi thảy vòng bên cạnh. “Cái người có rất rất nhiều cá đó chính là ba cháu.”
Bà cụ Hồ nói: “Vậy thì ba cháu thật là tuyệt, có rất là nhiều cá đẹp.”
Cô bé vươn bàn tay đang giấu sau lưng ra. Trên tay cô là một khối tinh thể trong suốt, bên trong là một chú cá vàng trông rất sống động: “Bà ơi, tặng cho bà chú cá này nè. Ba cháu nói đây là một chú cá đóng băng, đợi khi nào trời ấm lên, băng tan thì nó sẽ sống lại.”
Lúc nãy thấy bà cụ này thảy rất nhiều lần nhưng vẫn không trúng, cô bé đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột thay bà, sợ bà bị mắng nên lén tặng bà con cá mà mình nuôi.
Sau khi đưa con cá cho bà cụ Hồ, cô bé xấu hổ chạy mất.
Bà cụ Hồ vừa nghe xong những lời cô bé nói thì tay đã được nhét một quả cầu pha lê trong suốt có chứa con cá trong đó. Nhìn theo bóng lưng của cô bé, lòng bà như tan chảy. Thế giới này thật tốt đẹp biết bao. Ba tốt, anh Thừa Khiếu cũng tốt, mình phải nhìn thêm nhiều lần mới được.
Kim Sân và thần nhanh chóng trở lại.
Bà cụ Hồ đưa chú cá trong quả cầu pha lê cho ba xem. “Ba ơi, ba nhìn này, cái này là của cô bé vừa rồi cho con đấy, cô nhóc thật đáng yêu!”
Trong lòng Kim Sân, không ai đáng yêu bằng con gái mình cả nhưng nhìn con vui như vậy, anh cũng nở nụ cười.
Bấy giờ, bà cụ Hồ nhìn thấy chiếc cầu trượt bên cạnh, trên đó có mấy bạn nhỏ đang chơi.
Bà cụ Hồ nói với giọng hoài niệm. “Lúc nhỏ con thích chơi trò này nhất.”
Kim Sân cũng nhớ lại rất lâu về trước, anh đã nhặt được con gái bên dưới chiếc cầu trượt thế này.
——
Đêm ấy, bà cụ Hồ nằm mơ thấy mình biến thành một đứa trẻ, từ chiếc cầu trượt thật cao trượt xuống, hân hoan nhào vào lòng ba mình.
Nhưng chỉ một giây sau, ông nội lớn xuất hiện trước mặt bà. Bà giật mình, sau đó lập tức chào: “Ông nội lớn.”
Phép Tắc nhìn cháu gái của mình. Ông là người không thích nói chuyện, cũng lười dùng ngôn ngữ để biểu đạt mục đích của mình. Phép Tắc điểm vào giữa trán bà cụ Hồ, gương mặt bà lập tức trở nên bi thương.
Thì ra lần trước bà cảm giác không sai chút nào. Bà thật sự không trụ được nữa.
Kim Sân từng là tử thần lại có năng lực của Phép Tắc nên anh đã đóng cánh cửa tử vong trên ứng dụng tử thần, cưỡng chế giữ lại con gái.