Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một số người, cả đời chạm mặt cũng không thể hòa thuận với nhau, nhưng ngược lại, cũng có những người chỉ vừa mới gặp gỡ thôi đã đủ để khiến bản thân hận quá muộn màng.
Đương nhiên, Vân Liệt với Lăng Thượng còn chưa tới mức độ ấy, có điều, cả hai ở bên nhau rất vui vẻ, không hề nảy sinh chút mâu thuẫn nào.
Chạng vạng ngày chủ nhật, Lăng Thượng trở lại trường cùng Vân Liệt.
Lúc quay về vẫn là ngồi sau xe Lăng Thượng, Vân Liệt chuyển từ hành động bám chặt góc áo Lăng Thượng sang ôm eo cô, nhưng tay chỉ đơn thuần là quấn quanh hông, tay nắm lấy tay đặt phía trước.
Ban đầu Vân Liệt vô cùng khó chịu, nàng cực kì không quen với động tác ôm ai đó, đúng hơn thì đấy là biểu hiện thân mật nhưng dành cho người không phù hợp; tuy nhiên Lăng Thượng lại rất thoải mái. Vân Liệt nhớ đến Khúc Mẫn, nghĩ mình chắc hẳn cũng không phải người đầu tiên ngồi sau xe cô, do đó tâm tình nàng bình thường trở lại. Cô ấy không sợ mệt thì thế nào chả được.
Trở về trường, vẫn hướng đường Học viện Vật lí mà đi, rồi cùng hẹn thời gian thật cẩn thận, sau đó Vân Liệt quay lại Học viện Sư phạm.
Bên trong học viện Sư phạm dán tờ thông báo mới, Vân Liệt tò mò bước lại gần xem.
Thông báo chính là về việc Hà Thù lo lắng hôm trước lúc nàng đi. Bí thư đoàn ủy đương nhiệm từ chức, người lên thay thế là Hà Thù.
Phần thông tin phụ trên thông báo bao gồm bản giới thiệu tóm tắt về Hà Thù, cô ấy thực là một cô gái hoàn hảo. Muốn thành tích, có thành tích; muốn năng lực, có năng lực; muốn nhân duyên, ắt sẽ có nhân duyên.
Xem ra sắp được khao rồi! Vân Liệt cười thầm.
Trước khi về kí túc xá, Vân Liệt ghé qua phòng truyền thanh, ở đấy đang tiến hành lượt phát thanh cuối cùng trong ngày, chủ yếu lấy hình thức phát nhạc làm chính cùng mục đọc mấy bức thư gửi đến. Vân Liệt nhất thời hưng phấn, giật lấy thư từ đọc, dư vị tối qua vẫn còn đọng lại trong lòng, quả nhiên nàng rất yêu thích công việc hiện tại. Đọc xong đoạn thư kia, nàng kiểm tra ghi chép của một số thành viên rồi rời đi.
Trên đường về kí túc xá, Vân Liệt gặp Hà Thù.
"Nghe thấy loa phát giọng cậu nên đang tính qua bên đấy." Hà Thù kéo nàng lại. "Thế nào rồi?"
"Thế nào là thế nào? Mừng thay cho cậu nha!" Vân Liệt nhéo mũi cô bạn, cười đáp.
"Ý tớ không phải hỏi cái đấy." Hà Thù xua tay. "Ở nhà Lăng Thượng thấy sao? Chuyến công tác ở đài ổn chứ?"
"Rất thuận lợi nhé, cậu xem tớ là ai chớ!" Vân Liệt vỗ vỗ ngực, trong ánh mắt lộ ra thần thái tự tin xen lẫn kiêu ngạo.
Đúng rồi, đây mới chính là Y Vân Liệt!
Hà Thù khẽ mỉm cười, không tiếp tục bàn về vấn đề kia nữa. "Cậu có cảm thấy nhanh quá không? Về quyết định của đoàn ấy?"
"Nhanh đâu?" Vân Liệt thắc mắc, né tránh một chiếc xe đạp đến từ đằng sau. Vừa nãy tiếng chuông khiến nàng giật mình, dưới chân bỗng cảm giác lơ lửng, hẳn chuyện xưa đã để lại một di chứng quá đáng sợ. "Đoàn thường xuyên có hoạt động, không có bí thư thì sao được, bây giờ cậu lên nhậm chức, thật tốt mà."
"Cậu nói vậy thì tớ yên tâm phần nào!" Hà Thù thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho kẻ khác đố kị, suy đoán nguyên do cô được lựa chọn thế nào chăng nữa, chỉ cần Vân Liệt thừa nhận, chắc chắn sẽ không sai. Hà Thù quá ỷ lại vào người bạn này.
"Cậu yên tâm rồi, thế còn tớ?" Vân Liệt nháy mắt với cô. "Bí thư đại nhân à, có phải cậu nên mời bạn bè một bữa nhân dịp thăng chức hay không?"
"Dễ ẹc!" Hà Thù hắng giọng, điệu bộ giảo hoạt. "Có điều cậu cũng phải dâng lễ vật chúc mừng cho tớ!"
"Haha!" Vân Liệt suýt té ngã, cùng Hà Thù vừa đi vừa cười suốt chặng đường trở về kí túc xá.
Một đêm yên bình, tuy Vân Liệt được tới làm việc tại đài phát thanh nhưng chuyện này không nhiều người biết, cái chuyên mục kia cũng chưa được nhiều người hoan nghênh, thành ra dù cho có ước ao xuất hiện ai đó đến chúc mừng bao nhiêu thì vẫn chỉ mình nàng đơn độc.
Buổi chiều hôm sau, Vân Liệt cầm bản báo cáo đi tới văn phòng đoàn thanh niên. Văn phòng này nằm ngay tại học viện Văn học, bí thư hiện tại là giáo sư của viện nàng, mang họ Dư.
Thời điểm Vân Liệt đến trùng hợp đụng mặt người quen đang từ lầu hai xuống, có điều thân là phó bí thư học viện Văn học - Khúc Mẫn, cô xuất hiện tại đây cũng không có gì lạ.
Nhưng kì quái ở chỗ, tư thế của cô ấy rất bất thường, lảo đảo tựa như bất kì lúc nào cũng có thể ngã chổng vó. Đôi mắt mất hồn, mơ hồ đi lướt qua người Vân Liệt.
Đương nhiên Vân Liệt sẽ không cho rằng Khúc Mẫn chẳng coi ai ra gì nên nàng vội vàng giữ cô lại. "Khúc Mẫn, cậu làm sao thế?"
Khúc Mẫn tựa hồ nghe thấy có ai đó đang đứng thật xa gọi tên cô, bèn mờ mịt xoay người, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt thân quen. "Là cậu... Y Vân Liệt?"
"Cậu không thoải mái ở chỗ nào à?" Vân Liệt gật đầu, dưới tầng vọng tới tiếng trò chuyện, xong có mấy người tiến đến, trông thấy tình huống trước mắt, ai cũng biểu lộ chút kinh ngạc; Vân Liệt đành ra hiệu cho bọn họ đi tiếp.
"Y Vân Liệt?" Khúc Mẫn không bị ảnh hưởng bởi xung quanh, miệng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại cái tên này, sau đó đôi mắt đột nhiên bắn ra ánh nhìn ác liệt, cô bắt lấy tay Vân Liệt, nắm chặt phát đau. "Là cậu có phải không?"
"Cái gì?" Vân Liệt kinh ngạc, nàng biết Khúc Mẫn là một cô gái rất thong dong, sao tự nhiên lại giận dữ như thế, dáng vẻ cũng vô cùng chật vật.
"Là cậu nói có đúng không?" Khúc Mẫn vẫn giữ tay nàng, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng.
Vân Liệt tránh không nổi, chỉ có thể chậm rãi trấn an. "Cậu cứ bỏ tay tôi ra đã, tôi sẽ không đi, cậu hãy cứ bỏ ra, có gì từ từ rồi nói."
"Nói, còn nói chi nữa?" Khúc Mẫn cắn môi, nước mắt từ từ tuôn trào.
Vân Liệt sửng sốt, não bộ chợt thoáng qua ý nghĩ rất nguy cấp, nàng lập tức huy động toàn bộ sức lực áp chế lại Khúc Mẫn, nhỏ giọng. "Trước tiên hãy bình tĩnh lại, Khúc Mẫn, chuyện gì cũng có thể giải quyết được."
Thân thể Khúc Mẫn run lên, ánh mắt dịu dàng của Vân Liệt giúp cô dần bình ổn, tay đang nắm cũng hơi buông lỏng.
Dưới lầu lại có người tới, Vân Liệt cảm thấy không thể cứ thả Khúc Mẫn đi như thế này, nàng kéo cô đứng sang một bên, vốn định chờ người nọ bước qua, ai ngờ người kia vừa xuất hiện, Vân Liệt bật thốt lên. "Lăng Thượng..."
Cái tên ấy khiến Khúc Mẫn bỗng nhiên quay đầu, khi cô bắt gặp Lăng Thượng đang đứng ở đầu cầu thang thì ngay lập tức nhào đến.
Lăng Thượng dang tay đón lấy Khúc Mẫn, toàn thân đối phương run lẩy rẩy, cô nhanh chóng vừa ôm vừa an ủi, sau đó hỏi Vân Liệt. "Sao cậu lại ở đây?"
Vân Liệt giơ báo cáo trên tay lên. "Phòng phát thanh mở tiệc." Đồng thời nhìn tấm lưng Khúc Mẫn, miệng chữ A, âm thầm dò hỏi Lăng Thượng.
Lăng Thượng không trả lời, cô chỉ ôm Khúc Mẫn, xoay người rời đi. "Cậu nhanh đi lo mở tiệc đi."
"Chờ chút!" Vân Liệt đuổi theo. "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì..."
Lăng Thường và Khúc Mẫn quay đầu nhìn nàng.
"Thế nhưng cậu ấy nghi ngờ tôi!" Vân Liệt chỉ vào Khúc Mẫn.
Lăng Thượng hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn Khúc Mẫn, Khúc Mẫn lại đang nhìn Vân Liệt, dáng vẻ quả thực có chút chống chế.
"Không phải cậu ấy." Lăng Thượng nói với Khúc Mẫn, xong hướng Vân Liệt. "Cậu yên tâm, chuyện không liên quan gì tới cậu, cậu ấy chỉ đang nhìn gà hóa cuốc mà thôi."
Vân Liệt còn muốn tiếp tục, Lăng Thượng đã xua tay. "Chờ cậu xong chuyện thì đến tìm tôi nhé."
Lúc này Vân Liệt mới chịu bỏ qua. "Cũng được, vậy tôi đi đây."
Khúc Mẫn dõi theo bóng lưng Vân Liệt ngày càng xa, cô đẩy Lăng Thượng. "Bảo cậu ta đến tìm làm gì, tôi tin người đó chính là cậu ta."
"Sao lại là cậu ấy được." Lăng Thượng lắc đầu, thở dài, chân bước xuống lầu.
"Hừ!" Khúc Mẫn cũng theo cô đi xuống.
Rất nhanh sau đó, Vân Liệt hiểu rốt cuộc thì Khúc Mẫn đã xảy ra chuyện gì.
Lời Dư bí thư rất hàm súc, song ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Phát thanh là một dạng truyền thông sở hữu tốc độ truyền bá vô cùng nhanh chóng, đặc biệt nếu đặt trong đời sống đại học nhàm chán, những lời được lan rộng sẽ gây ảnh hưởng tới rất nhiều người. Vì lẽ đó nên bản thảo kia được hi vọng có thể tránh phá vỡ những điều tốt đẹp, dễ dàng gây rối tà tâm, giống như mục tiêu đã đề ra: "khích lệ, cổ vũ, thúc giục lòng người", đây mới đích thực là nghĩa vụ của đài phát thanh.
Đi ra từ phòng phát thanh, ai cũng trông thật suy sụp.
".... Nếu như đọc toàn bộ cái kia, không phải sẽ khiến người ta đau buồn đến chết sao..."
".... Cơ mà.... trường mình có luật không được phép yêu đương, thực tình, không cho phép con người ta tự do chút nào hay sao?"
"....tục ngữ đã có câu "yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu" mà."
"Cuộc sống đại học vốn như một tờ giấy trắng, tờ giấy này ngoại trừ vài nét phác thảo thì cũng chẳng được phép vẽ thêm bất kì chi tiết nào nữa...."
".... Nghĩa là sao?"
"Không phải đen thì cũng là trắng, nào có xuất hiện màu sắc rực rỡ gì đâu..."
"..."
Vân Liệt lẳng lặng lắng nghe nỗi tức bực của mọi người, bước chân từ từ chậm lại.
Trong chớp mắt, một hình ảnh tái hiện. Nàng nhớ về cảnh tượng hôm trước dưới tầng nhà Lăng Thượng.
Khúc Mẫn dìu một chàng trai, dáng vẻ vô cùng thân mật. Hơn nữa hôm nay lời bí thư ý vị sâu xa, xem chừng chuyện yêu đương của cô ấy đã bị đoàn ủy phát hiện ra rồi.
Có điều, thật quá trùng hợp, chỉ ngay sau khi nàng bắt gặp cảnh tượng ấy, hay là... còn có nguyên nhân khác?
Quên đi, vẫn nên trực tiếp đi hỏi thì hơn.
Mà mọi chuyện quả thực đã giống như Vân Liệt suy đoán.
Khúc Mẫn ăn trưa xong thì bị thông báo triệu đến văn phòng đoàn thanh niên. Bởi vì rất lâu vẫn chưa thấy cô về nên Lăng Thượng đi tìm hỏi Hạ Mông.
Hạ Mông là bí thư của học viện hai người, còn Khúc Mẫn là phó bí thư, vốn dĩ Dư bí thư muốn gặp cô ấy cũng là chuyện bình thường! Tuy nhiên...
Hạ Mông do dự chốc lát mới dám kể cho Lăng Thượng việc Dư bí thư phát hiện Khúc Mẫn đang yêu, hơn nữa tình huống hiện tại rất nghiêm trọng.
Lăng Thượng nghe xong, trong lòng lộp bộp một hồi, nghĩ lại đôi lời mình từng nói, đừng đùa chứ, chả lẽ miệng mình quả thực là "mồm quạ đen"?
Khúc Mẫn học chung cấp III với Tiểu Vũ, là bạn học thời phổ thông, có vẻ như tình yêu nảy nở khá sớm, do điểm thi đại học của hai người cao thấp khác nhau nên không thể cùng trường. Nhưng cả hai vẫn chọn cùng một thành phố, duy trì mối quan hệ đến tận bây giờ!
Thật không biết nhà trường phát hiện ra chuyện này kiểu gì, một khi đã đăng thông báo thì chắc hẳn họ đang nắm trong tay chứng cứ xác thực.... việc xảy ra như thế, rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Lăng Thượng tránh không khỏi nghĩ về tuần lễ điên cuồng trước, mắt của cô nhấp nháy mấy lần, chả lẽ... không thể nào?
(OvO)/
Lời bạn Editor: Miền Bắc hôm nay se lạnh có xíu mà mình đã sụt sịt rồi
Mọi người cứ yên tâm thưởng thức mấy chương đầu truyện, càng đọc bạn sẽ càng nhận ra thà nó cứ an an ổn ổn như bây giờ mới là hạnh phúc nhất