Từ lúc rời đi y thất đến giờ, hai người không ai nói một câu, không khí đóng băng kết tụ quanh họ. Đối diện hồi lâu, thanh âm thấp trầm lãnh liệt mới truyền ra từ trong miệng Hoằng Nhưng: “Ngươi thương hắn không?”
Đáy mắt hiện lên tia quang mang không biết tên, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của Mộ Hàm vẫn lạnh lùng như trước: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
“Ta đã từng mất đi hắn, cho nên ta sẽ không để hắn rời khỏi ta lần nữa, ta cũng sẽ chấp nhận tất cả lựa chọn của hắn, cho dù là chọn ngươi, nếu đáp án của ngươi là buông tay, ta sẽ để ngươi như nguyện.”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoằng Nhưng, Mộ Hàm chăm chú nhìn khuôn mặt vô gợn sóng kia hồi lâu, sau đó, khóe miệng y mới gợi lên chút mỉm cười: “Ta thương hắn, cho nên ta sẽ không buông tha.”
Sự kiên định trong giọng nói của đối phương khiến Hoằng Nhưng vừa lòng gật đầu một cái, nhưng... “Ngươi phải nhớ kỹ lời hôm nay của ngươi, Thụ Thanh rất yếu ớt về mặt tình cảm, nếu có một ngày hắn vì ngươi mà thương tâm khổ sở, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ý vị cảnh cáo trong lời nói, khiến ánh mắt Mộ Hàm hiện lên cảm xúc đồng dạng: “Ta cũng vậy.”
Từng câu của hai người, một chữ cũng không lầm truyền vào trong tai Thụ Thanh đang đứng từ một nơi bí mật gần đó, mang theo những xúc động ấm áp lan tỏa trong lòng. Không muốn bị hai người phát giác, đang muốn lặng lẽ rời đi, Thụ Thanh đột nhiên cảm thấy sau gáy đau xót, nháy mắt liền mất đi tri giác ngã vào lồng ngực nam tử mặc hắc y phía sau, kẻ mà khóe miệng đang nhếch lên tiếu ý quỷ dị…
Chậm rãi hồi tỉnh, Thụ Thanh mở ra cặp mắt mê mang, cơn đau nhức kịch liệt khiến hắn có chút không thoải mái xoa xoa gáy, khởi động thân, nhìn căn phòng sạch sẽ trước mắt, ý thức được nơi này không phải nơi hắn biết, Thụ Thanh hơi nheo mắt, còn chưa kịp dò xét ra cái gì, cửa phòng liền bị đẩy ra, nam tử đi vào mang theo một thân âm lãnh khiến Thụ Thanh hơi khó chịu. Nam tử đi tới bên cạnh hắn, cường ngạnh khơi cằm Thụ Thanh lên, vẻ mặt trêu đùa: “Bộ dáng cũng chẳng phải xinh đẹp gì, thực không rõ cái tên Duệ Vũ Mộ Hàm vô tình kia, tại sao lại ái mộ ngươi đến vậy.”
Tâm tình vốn đang có chút bối rối đã dần dần bình định, Thụ Thanh không thèm quan tâm tới ánh mắt hèn mọn của đối phương: “Đó là chuyện riêng của chúng ta, không cần phiền ngươi lo lắng.”
Khóe miệng nhếch lên chút ý cười xấu xa, y nâng cánh tay có màu xanh kỳ lạ vỗ vỗ lên hai gò má hắn: “Chẳng lẽ là vì cá tính này sao?”
Đẩy tay đối phương ra, Thụ Thanh thối lui một bước về phía sau: “Hình như ta chưa từng đắc tội với ngươi.” Người trước mắt này, khiến hắn cảm thấy sự tình không đơn giản.
“Không có đắc tội, nhưng lỗi của ngươi là đã trở thành người của Duệ Vũ Mộ Hàm.” Không như mong muốn thấy được biểu tình kích động của đối phương, Duệ Vũ Việt Trạch có chút không vui rút chủy thủ bên hông ra, vung tay chém xuống, y sam Thụ Thanh liền bị cắt nát, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng gì, Duệ Vũ Việt Trạch đã mang nụ cười tà tiếu ôm Thụ Thanh vào lồng ngực, thuận thế chế trụ cổ tay đang muốn phản kháng của Thụ Thanh, đem hắn càng áp sát về phía mình, y kéo cánh tay còn chưa ngừng chống cự của hắn, liếm cắn mu bàn tay hắn bằng phương thức đầy vị tình dục, nhìn mặt đối phương nháy mắt đã tái nhợt không còn chút máu, nụ cười của y lại càng sâu, đem môi chậm rãi dán tại bên má Thụ Thanh, khẽ thổi nhiệt khí vào trong đôi tai mẫn cảm của hắn, làm hắn bất giác run lên.
Vừa lòng đem thành quả thu vào trong mắt, Duệ Vũ Việt Trạch cười xấu xa: “Ta không có hứng thú với nam nhân, nhưng là… ta đối với chuyện cướp đoạt đồ của Duệ Vũ Mộ Hàm, vô cùng cảm thấy hứng thú.”
Nghe được tên của Mộ Hàm, trên mặt Thụ Thanh hiện lên lo lắng: “Buông.”
Duệ Vũ Việt Trạch tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Thụ Thanh một cái: “Hừ! Đừng giả vờ ngây thơ, đều đã có quan hệ với hai nam nhân rồi, thêm ta nữa cũng có sao đâu!” Tay phải y chế trụ gáy Thụ Thanh từ phía sau, làm mặt hắn đối diện với mình, ý cười bên miệng cũng càng ngày càng quỷ dị: “Hay là ngươi muốn cùng ta chơi trò ‘dục cự hoàn nghênh’ (lúc đầu giả bộ cự tuyệt nhưng cuối cùng vẫn hoan nghênh)?”
Mãnh lực đẩy đối phương ra, Thụ Thanh nhanh nhẹn lui về phía sau, liếc mắt nhìn đến thanh trường kiếm đang treo ở góc tường, liền thuận thế lấy nó xuống cầm trong tay.
Hoàn toàn không ngăn cản, mang bộ dáng xem kịch vui, Duệ Vũ Việt Trạch khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi tưởng chỉ bằng thanh kiếm này là có thể đối phó với ta sao?”
Khóe môi hơi hơi cong lên, Thụ Thanh kề thanh kiếm vào cổ mình: “Mặc dù ta không thể gây thương tổn gì đến ngươi, nhưng ta có thể quyết định sinh mệnh của chính mình.”
Trong ánh mắt bình thản lộ ra sự kiên cường cùng bình tĩnh, nhìn Triệu Thụ Thanh trước mắt, Duệ Vũ Việt Trạch lạnh lùng cười: “Thú vị.”