Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Grine Patientia

Ra về lúc hơn mười một giờ trưa, khi Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan một trước một sau về nhà, cơm trưa đã được Thẩm Thanh Nhược chuẩn bị kỹ càng.

Lạc Thư Nhan rửa tay ngồi trên bàn, nhìn thấy trong mâm có hai cái đùi gà vừa to vừa giòn vừa thơm, vui sướng đến hai mắt mở to.

Cái này là thứ được bán bên ngoài, đặc biệt thơm, ăn cực kỳ ngon.

Thẩm Thanh Nhược luôn cảm thấy bên ngoài không quá vệ sinh, cũng sẽ không mua những thứ này cho bọn họ ăn, hôm nay sao vậy?

Kỳ thật sáng hôm nay Thẩm Thanh Nhược không có tâm tư gì đi làm, thời gian ca làm của cô lại khá linh hoạt, không có việc gì khoảng mười một giờ là tan làm, nếu như mọi ngày, cô đã sớm nghĩ kỹ cơm trưa làm món gì, nhưng hôm nay suy nghĩ một mực tung bay tại việc phòng ở, liền mua hai cái đùi gà to ở đầu đường, sau khi về nhà chỉ vội vàng làm mì lạnh, xem như cơm trưa.

Thấy hai đứa bé đều nhìn chằm chằm đùi gà cũng không nhúc nhích, nội tâm của cô áy náy, nhẹ giọng nói: “Hôm nay có chút việc, không chuẩn bị nhiều đồ ăn được, buổi chiều nhất định sẽ làm đồ ăn ngon cho các con.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Thư Nhan cầm lấy đùi gà to trong mâm bằng tốc độ nhanh như gió bão.

Sợ tốc độ chậm một chút sẽ hết, bên trong miệng còn có thịt, mồm miệng không nói rõ: “Ai nói không tốt, cháu rất thích!”

Quầy bán quà vặt trong trường bán đá bào cô còn có thể chống cự lại, đến nay đều không có đụng, tuy Lạc Thiên Viễn mang cho cô bánh kẹo cùng bánh ngọt cô cũng thích, nhưng trên bản chất cô vẫn rất thích ăn thịt với đồ mặn, ví dụ như thịt dê nướng này, ví dụ như lạp xưởng hun khói rán này. . . Chỉ nghĩ thôi nước bọt đã bắt đầu bài tiết.

Thẩm Yến cười nhạo, lại không động đến đùi gà bên trong cái đĩa, cúi đầu ăn mì.

Vốn dĩ Thẩm Thanh Nhược còn không có quyết định, dù sao da mặt của cô mỏng, không thích ham món lợi nhỏ, nhưng mà cô cũng tính qua tiền tiết kiệm của mình, vừa vặn phòng ở bớt hai mươi phần trăm cô có thể giao nổi hai phần tiền đặt cọc, do dự cái này, nếu như cô không muốn cái giá ưu đãi kia, vậy thì cô lại không có nhiều tiền như vậy, nếu như muốn giá ưu đãi, số tiền này liền vừa vặn. . . Cô vẫn còn đang đắm chìm trong phân vân, lúc này nhìn thấy con của mình, lập tức đặt ra quyết tâm, cái gọi là tôn nghiêm cùng ranh giới cuối cùng trước mặt con trai không đáng được nhắc tới, chỉ cần có thể cho con trai một ngôi nhà, một ngôi nhà thuộc về bọn họ, tiện nghi này cô sẽ cắn răng chiếm, về sau chắc chắn sẽ để tâm chăm sóc Lạc Thư Nhan hơn để báo đáp Lạc Thiên Viễn.

Lạc Thư Nhan cho dù có khẩu vị tốt, cũng là trẻ nhỏ, một cái đùi gà to vào bụng, ăn thêm chút mì lạnh nữa là đã không ăn được thêm, lại xem xét, trong mâm còn một cái đùi gà khác Thẩm Yến đụng cũng không có đụng, mà cậu ta ăn xong tô mì kia đã đứng dậy chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Thẩm Thanh Nhược cũng chú ý tới, hỏi: “Đùi gà này con không ăn sao?”

Thẩm Yến quay lại “Con không thích ăn.”

Không thích ăn?

Thẩm Thanh Nhược vẫn nhớ con trai thích ăn đùi gà, sao lại thế này?

Nhưng mà khẩu vị của trẻ nhỏ luôn thay đổi, cô cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói với Lạc Thư Nhan: “Thư Nhan, cháu có ăn không?”

Lạc Thư Nhan lắc đầu, sờ bụng nhỏ của mình, “Cháu không ăn được, cô Thẩm, cô ăn đi. Cô cũng chưa ăn đùi gà, cũng chỉ mua hai cái.”

Thẩm Thanh Nhược cười, “Cô không thích ăn đùi gà. Như vậy đi, giữ lại cho cháu buổi chiều ăn, có được không?”

Lạc Thư Nhan đương nhiên vui vẻ, cô thích ăn đùi gà, nhưng bất đắc dĩ là chỉ có một cái dạ dày, trên thực tế chứa không nổi.

Lời Thẩm Thanh Nhược nói cô cũng tin tưởng, nhóm cô dì trên lầu dưới lầu đều thích uống loại canh nhiều mỡ kia, Thẩm Thanh Nhược lại không giống như vậy, Lạc Thư Nhan nhìn ra được, cô ấy là cố ý giữ dáng người, bình thường ăn cũng rất khỏe mạnh, thứ giống như đùi gà, hiển nhiên cũng không có trong thực đơn của người đẹp.

Lạc Thư Nhan rất bội phục Thẩm Thanh Nhược tự hạn chế, nghe nói cô so với Lạc Thiên Viễn còn lớn hơn một tuổi, nhưng nhìn lại vẫn còn rất trẻ trung, tư thái cũng tốt, mặc cũng đẹp.

Lúc Thẩm Yến đi vào trong phòng, còn có thể nghe được tiếng hô vui vẻ của Lạc Thư Nhan, cậu buông thõng con mắt, nghĩ thầm, thật sự là quỷ thèm ăn, đời trước chết đói.

Sau cơm trưa, ngày thường của học sinh tiểu học, luôn không tránh được một mục “ngủ trưa” này.

Nhà bọn họ gần nhau, về nhà một lần là có thể ăn được cơm trưa, lúc này cũng vừa mới qua mười hai giờ, Thẩm Thanh Nhược để bọn họ xem tivi, phải đợi đến : mới có thể đi ngủ, không thể ăn cơm xong là lập tức đi ngủ.

Theo Lạc Thư Nhan, hiện tại kênh truyền hình ít, cái giờ này cũng không phải thời gian vàng để phát phim truyền hình, cô cũng lười xem tivi, dứt khoát cầm lấy sách tiếng anh Thẩm Yến để trên bàn mở ra.

Tất cả cô đều biết, cô lặng lẽ yên tâm, chí ít trước khi đến trường cấp hai, cô chỉ cần cố gắng học tập, vẫn có thể làm một học bá.

Thẩm Yến thấy cô đọc sách, cũng không có tức giận.

Cậu đang ngồi ở trên ghế thưởng thức một khối rubik mà Thiên Viễn mang về từ nơi khác cách đây không lâu.

Thẳng đến :, Lạc Thư Nhan buông sách tiếng Anh xuống, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc cô còn rất nhỏ, Lạc Thiên Viễn cũng giúp cô thay tã tắm rửa, không chỉ như vậy, anh còn không cho ông Lạc giúp đỡ, lúc ấy bà Lạc còn sống cũng hay phàn nàn việc này, muốn bảo Lạc Thiên Viễn là vung tay thuê người đi, nếu không phải như vậy, giặt tã đút sữa, mọi thứ anh đều tinh thông, cũng vui vẻ đi làm, cũng không phải loại ba ba vừa về là nằm trên sopha xem ti vi, anh cái gì cũng có thể làm vì con gái, ngay cả thay tã tắm rửa cho con gái, đương nhiên những người đàn ông khác cũng không thể.

Cho nên, khi anh biết con gái bảo bối của anh ở nhà trẻ bị người sờ vuốt một chút, cho dù là sờ tay, anh cũng hận không thể chém chết lão già sắc quỷ kia.

Đương nhiên bởi vì lúc ấy anh vọt vào trong nhà lão sắc quỷ, hung hăng phát tác một trận, không bao lâu sau hàng xóm láng giềng liền biết, mọi người đều bí mật bảo con mình nên tránh xa lão sắc quỷ ở đối diện, ngay cả con dâu cũng không cho lão sắc quỷ chăm cháu gái, cũng coi như một chuyện tốt.

Kỳ thật không cần Lạc Thiên Viễn tận tâm chỉ bảo, Lạc Thư Nhan cũng sẽ giữ một khoảng cách đối với các bạn nam, dạng luôn đọc sách trong phòng giống như Thẩm Yến, Thẩm Thanh Nhược vẫn luôn ở nhà, cửa cũng mở, Thẩm Yến càng là đầu củ cải đáng tin cậy, không phải vậy thì cô cũng sẽ không tiến tới.

Lúc Lạc Thư Nhan ra về, Thẩm Yến nhìn bím tóc của cô, nhớ tới lời nói của bàn sau, không biết vì cái gì, cậu cũng có chút ý nghĩ muốn kéo bím tóc của cô.

Lạc Thiên Viễn đã sớm muốn mua xe, hiện tại tìm được lý do có sẵn, lại có lý do bán phòng kiếm tiền, ngay cả một khắc cũng không muốn chờ.

Chính anh còn chưa tính, hiện tại Santana này anh cũng không phải rất để ý, chủ yếu vẫn là nghĩ lúc lái xe đi đón gái trời đổ mưa, loại này cũng sẽ không bị nước mưa làm ướt.

Hiện tại người làm trong công ty này cũng không biết anh là ông chủ ở phía sau, cũng cho rằng anh là nhân viên kỹ thuật, hiện tại tâm tính anh cũng rất mâu thuẫn, một phương diện cảm thấy trạng thái của dạng “Ẩn cư” này rất tốt, có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng một phương diện khác có tiền không thể dùng trắng trợn, thực tế tủi thân.

Trong văn phòng có một đồng nghiệp làm mối muốn bán xe, hỏi bọn hắn có ý định không.

Lạc Thiên Viễn lôi kéo đồng nghiệp kia ra khỏi phòng làm việc “Thân thích của cậu bán xe đi sao?”

Đồng nghiệp nghe việc này, vội vàng lắc đầu, “Không có đâu, hiện tại trong nhà ai có nhiều tiền tích lũy như vậy, làm sao, anh Viễn muốn mua?”

Lạc Thiên Viễn cười cười, “Có ý nghĩ này, vừa bán phòng nhận được một khoản tiền, cậu có thể nói với thân thích không, rẻ hơn một chút, tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Đồng nghiệp nghe lời này sợ ngây người, “Bán, bán phòng?”

Hiện tại trong lòng rất nhiều người, phòng ở trên cơ bản là do bậc cha chú tổ tông truyền lại, coi như thiếu tiền cũng không thể bán phòng.

Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, “Tiền hôm nay tới sổ, danh nghĩa của tôi có hai bộ phòng ở, bỏ không cũng không tốt, không bằng mua chiếc xe, cậu nói với thân thích, tôi thực sự muốn mua, nếu có thể hạ giá, hôm nay tôi mua luôn, nếu mà không thể hạ giá, tôi xem xét sau vậy.”

Hiện tại xe buýt rất chậm, con đường thành thị cũng không có tốt như sau này, một cái xe đạp đi nơi nào cũng thuận tiện, nhưng người đạp xe người ngồi xe có chút không thoải mái.

Vẫn là xe con tốt!

Anh muốn cho con gái sinh hoạt tốt nhất, tối thiểu nhất phải có vị trí ăn ở.

Đồng nghiệp nghe xong lời này của anh, cũng có thể hiểu được, cười xấu xa nói: “Tôi đã biết, tìm đối tượng cần đào sức tốt, có xe đối tượng hài lòng, vẫn là anh Viễn quả quyết, anh chờ, lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho thân thích. Đàm phán hôm nay liền giao dịch!”

Trong công ty người nào không biết Lạc Thiên Viễn quen bạn gái là người có tiền, người ta là thiên kim đại tiểu thư, điều kiện này không đúng chỗ, làm sao lừa gạt tới tay?

Phòng ở có, công việc cũng có, còn thiếu mỗi xe.

Ninh Thành cũng có xe con, nhưng dù sao cũng là số ít, ai lại không muốn dùng xe để trang trí bề ngoài, nhưng không có tiền, cho nên, có xe liền mang theo ý nghĩa có tiền.

Một người thành tâm muốn mua, một người thành tâm muốn bán, người bán cần tiền gấp, liền để giá ít hơn nhiều so với chiếc xe đời đầu mà Lạc Thiên Viễn nghĩ, một chiếc Santana cũ.

Hai năm trước anh nhân lúc rãnh rỗi thi bằng lái, vừa tan làm liền lái xe chuẩn bị đi đón con gái tan học.

Cơ bản số học sinh đi học tiểu học ở Ninh Thành đều ở đây, trừ phi là khí trời ác liệt, nếu không đại đa số học sinh sau khi tan học đều sẽ về nhà mình, Thẩm Yến không đợi Lạc Thư Nhan, Lạc Thư Nhan cũng không thiếu bạn chơi, đang trò chuyện hai ngày nghỉ muốn đi đâu chơi muốn xem phim hoạt hình gì, đột nhiên phía trước có một bạn nam kinh hô: “A! Cửa trường học đỗ một chiếc xe con!”

Nếu như là tại thành phố lớn, xe con không được coi là hiếm thấy, nhưng tại Ninh Thành, cửa trường học đột nhiên ngừng một chiếc xe con, vậy liền khiến cho đám bạn nam kích động hưng phấn.

Diệp Hân kéo tay Lạc Thư Nhan, nhỏ giọng nói: “Ông chủ của dượng mình cũng có một chiếc xe, mấy ngày trước còn nói muốn mượn xe mang bọn mình đi ra ngoài chơi, Lạc Thư Nhan, mình có thể mang cậu đi cùng.”

Lạc Thư Nhan cười từ chối nhã nhặn, “Cha mình cũng nói lễ quốc khánh mang mình đi ra ngoài chơi.”

Hai người đi đến cửa trường học, Lạc Thư Nhan không có nhìn về phía xe con nơi đó, lại nghe thấy Diệp Hân nói bên cạnh cô: “Kia là xe trong nhà Thẩm Yến à? Mình nhìn thấy Thẩm Yến đứng bên cạnh xe!”

Thoáng chốc Lạc Thư Nhan có một loại dự cảm bất tường, di chuyển ánh mắt, thuận theo phương hướng Diệp Hân chỉ nhìn lại ——

“Ài, người kia nhìn có vẻ quen mắt, Lạc Thư Nhan, có phải là ba ba cậu không!”

“Là xe của người trong nhà! !”

___

Có lời muốn nói: tự edit, xin cảm ơn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio