Trước khi Khúc Úc Sơn kịp nghĩ rõ ràng, di động của hắn đã reo chuông trước một bước.
Thấy là điện thoại của Sở Lâm, tự nhiên hắn cảm thấy bất an dễ sợ, bởi Sở Lâm chưa bao giờ gọi cho hắn khi hắn nghỉ phép cả.
Chưa kể hôm nay còn là sinh nhật của hắn.
Khúc Úc Sơn ra hiệu cho Thôi Nịnh là nghe điện, ấn nghe máy. Đầu bên kia điện thoại, Sở Lâm nói rất nhanh, “Ông chủ, xảy ra chuyện rồi ạ.”
———-
Trong nguyên tác, nguyên nhân khiến Khúc Úc Sơn phá sản là do đấu thầu khu đất phía Tây thành phố, lần này hắn không những không đấu thầu khu đất đó mà trong cả năm qua tập đoàn của hắn cũng gần như là không nhận thêm dự án nào mới. Tuy Khúc Úc Sơn biết nhân viên của mình có âm thầm sỉ vả hắn đấy, thế nhưng hắn sợ xảy ra chuyện nên vẫn tiếp tục lựa chọn làm đâu chắc đó.
Song, không ngờ vẫn không địch lại sự kiểm soát của tác giả.
Nhà máy mà Khúc Úc Sơn hợp tác với chính phủ bị cháy dẫn tới khu rừng xung quanh cũng cháy rụi, tạo thành một vụ hỏa hoạn lớn cướp đi sinh mạng của hơn hai mươi người và lập tức gây xôn xao dư luận. Với tư cách là Chủ tịch Tập đoàn, Khúc Úc Sơn không thể không bay về Trung Quốc ngay trong đêm, ngồi trong máy bay mà tay chân hắn lạnh toát.
Thôi Nịnh có thể nhìn ra tâm trạng bất định của Khúc Úc Sơn, liền vươn tay nắm lấy tay hắn, “Cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Khúc Úc Sơn nhìn Thôi Nịnh, nếu không biết trước nguyên tác thì hắn cũng sẽ không lo lắng đến thế. Những Tập đoàn khác mỗi khi xảy ra chuyện thế này thì mới đầu giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh, nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn sau sẽ tăng trở lại. Chỉ có điều, Khúc Úc Sơn nghĩ Tập đoàn của hắn sẽ không thể.
Và mọi thứ đã đúng như suy đoán của Khúc Úc Sơn.
Người nhà của các công nhân tử vong trong vụ cháy cầm theo biểu ngữ đến trụ sở Tập đoàn Khúc Úc Sơn kêu gào khóc lóc, tố Tập đoàn Khúc Úc Sơn chính là quân giết người. Cùng lúc đó, có một nguồn tin nói rằng tất cả nhân viên của nhà máy đều không được mua bảo hiểm, ngay sau khi tin này bị tung ra, Tập đoàn Khúc Úc Sơn lập tức bị điều tra.
Sau đó Khúc Úc Sơn không thể nào ra khỏi nhà được nữa, chẳng rõ thế nào mà những người đó biết được biển số xe của hắn nên hắn vừa mới ra khỏi cửa đã bị ném lá rau và trứng thối vào xe. Tuy là rất nhanh đã có cảnh sát giao thông tới xử lý, nhưng chuyện đó vẫn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Khúc Úc Sơn.
Những diễn biến trong tiểu thuyết đang tái hiện hết thảy theo một cách khác. Khúc Úc Sơn chỉ có thể bắt đầu làm việc tại nhà, song mặc cho hắn làm cách gì đi nữa thì giá cổ phiếu của Tập đoàn vẫn giảm nghiêm trọng từng ngày, thậm chí còn đã xuất hiện hiện tượng “cổ đông nhảy lầu”[].
[] Bắt nguồn từ tin được đăng tải đã làm náo loạn trên mạng: Một cổ đông ở Trường Sa, Hồ Nam đã đầu tư mạnh vào chứng khoán và thua lỗ nặng, sau khi cãi nhau với vợ, ông ta đã nhảy từ tầng xuống và thiệt mạng.
Cùng lúc đó, bên phía Tạ Tử An cũng xảy ra chuyện.
Toàn bộ vốn lưu động của Tạ Tử An đã bị dự án phía Tây thành phố khóa cứng.
Tinh thần Tạ Tử An có vẻ không tệ lắm, hãy còn gọi điện tán phét với Khúc Úc Sơn được, “Hey sếp Khúc, hai ta đây là huynh đệ có họa chết chùm sao?”
Suy nghĩ Khúc Úc Sơn khác hoàn toàn với Tạ Tử An, hắn chỉ đang ngả mũ bái phục năng lực của Chu Vọng Trác. Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất chính công được đóng mác chính thức của tiểu thuyết, một lúc xử lý cả hai pháo hôi công là bọn hắn thế này mà vẫn dễ như là ăn kẹo ấy.
Hào quang nhân vật chính đúng là quá bá, đỡ thế đéo nào được.
Khúc Úc Sơn thở dài, đoạn hỏi: “Thầy Tạ này, anh có thích tuyến phố nào không?”
Tạ Tử An: “?”
Khúc Úc Sơn nhắc nhở: “Thì có thể đến làm quen trước cho đỡ bỡ ngỡ đó.”
“Ý chú là gì??”
Tất nhiên Khúc Úc Sơn không thể nói toẹt là gã sẽ sớm phá sản được, “Không có gì, tôi chỉ nghĩ là thành phố B này to quá, chỉ có mấy tuyến phố là sầm uất đông dân cư thôi, còn đâu hầu như đều vắng tanh vắng ngắt hà, cũng ít chai lọ nữa.”
Tạ Tử An: “???”
Tạ Tử An nói: “Chú bị kích thích quá nên xàm ngôn rồi hở?”
Khúc Úc Sơn lại thở dài, đôi khi vô tri cũng là một loại hạnh phúc.
Sau khi nói chuyện với Tạ Tử An xong, Khúc Úc Sơn liền thất thần ngồi trên tấm thảm trước sofa, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chuyện phá sản ập đến thật, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Huống chi trong nguyên tác, chuyện phá sản của hắn cũng đâu có dẫn theo cái chết của nhiều người vô tội như vậy.
Giống như hiệu ứng cánh bướm, hắn tự ý thay đổi lựa chọn của mình và gây ra một cơn bão tố lớn hơn.
Phải chăng hắn đã làm sai?
Đây vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết máu chó, ban đầu là ngược nhân vật thụ chính và sau đó là ngược nhân vật pháo hôi công là hắn mà thôi. Thế mà giờ đây lại biến thành cha Chu chết, mẹ Chu phát điên, những nhân vật quần chúng ngay cả tên cũng không được nhắc đến cũng chết trong vụ hỏa hoạn này.
Đối với tác giả thì họ đều chỉ là những công cụ trên ngòi bút, nhưng đối với hắn thì họ đều là những người thực sự tồn tại trên thế giới này.
Đương lúc Khúc Úc Sơn nghĩ ngợi vẩn vơ thì ngoài cửa vang lên động tĩnh, là Thôi Nịnh đi làm về. Từ khi Khúc Úc Sơn xảy ra chuyện, Thôi Nịnh cũng không OT nữa, thấy rõ Khúc Úc Sơn ngồi trên thảm đang có biểu hiện không ổn, cậu vội vã thả thức ăn trong tay xuống rồi bước tới.
“Sao vậy anh?” Thôi Nịnh ngồi xuống bên Khúc Úc Sơn.
Vừa ngồi xuống đã bị ôm chặt.
Khúc Úc Sơn rất hiếm khi chủ động ôm cậu, nói chi là một cái ôm phụ thuộc như thế. Vẻ mặt Thôi Nịnh không khỏi càng thêm dịu dàng, cậu đổi tư thế và ôm trọn người ấy của cậu vào lòng, ngón tay khẽ vuốt ve lưng người ấy.
Không biết qua bao lâu sau, chàng con lai trong lòng cậu cũng ngẩng đầu lên. Phòng khách không bật đèn trong chiều chạng vạng thật mờ tối, thế nhưng khuôn mặt Khúc Úc Sơn lại bừng sáng tựa tuyết, trắng nõn bóng mịn. Ánh sáng hợp lại tiến vào đôi con ngươi, rặng mi dài run rẩy, đuôi mắt đỏ hoe.
“Chanh nhỏ, fuck me babe.” Giọng Khúc Úc Sơn nức nở như đang khóc.
———-
Ngày hôm sau, Thôi Nịnh phá lệ cúp tiết trốn làm. Gần một ngày một đêm, Khúc Úc Sơn cứ quấn riết lấy cậu không buông, cậu lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn, song lại chẳng thể nào chối từ được sức quyến rũ của Khúc Úc Sơn. Đối với cậu thì Khúc Úc Sơn chính là một con rắn trong Vườn Địa Đàng, dẫu thế nào cậu cũng sẽ bị cám dỗ.
Ngày hôm sau nữa, Khúc Úc Sơn trở về biệt thự, hai ba con ngồi lặng im hồi lâu, cuối cùng Khúc Úc Sơn cũng lên tiếng trước: “Ba, con đã nói chuyện xong với mẹ rồi, tạm thời ba sẽ sang Minsk ở một thời gian nha ba.”
Nếu những lời này mà được nói vào lúc trước thì ba Khúc sẽ cực kỳ phấn khởi, còn giờ thì ông không sao vui vẻ cho nổi. Ông không phải là không nhìn thấy tinh thần suy sụp nơi đầu mày cuối mắt của Khúc Úc Sơn.
“Tiểu Sơn, chuyện Tập đoàn mày không cần phải chịu trách nhiệm, nói gì thì nói ba mới là người đứng đầu.” Ba Khúc muốn Khúc Úc Sơn sang Minsk, song ông còn chưa kịp nói thì bỗng nhớ ra Khúc Úc Sơn đang bị điều tra và bị hạn chế xuất cảnh.
Khúc Úc Sơn lắc đầu, nếu cái kết của hắn sẽ là bị phá sản như trong tiểu thuyết thì ba Khúc cũng sẽ bị hắn làm cho tức đến phát bệnh, hoặc sẽ trở nên tệ hơn do hiệu ứng cánh bướm, dù sao hắn cũng không thể chịu đựng được điều đó. Điều hắn mong muốn nhất là ba mẹ hắn được mạnh khỏe và sống hạnh phúc.
Ba Khúc vẫn không đồng ý, ngặt nỗi thái độ của Khúc Úc Sơn kiên quyết cực kỳ, rất có dáng vẻ nếu ba mà không đi thì hai ba con sẽ từ mặt nhau luôn. Ba Khúc thấy thái độ này của con trai, rất sợ hắn sẽ nghĩ quẩn, “Con trai… con sẽ không…”
Lời còn chưa dứt, Khúc Úc Sơn đã hiểu được ý của ba Khúc.
Hắn xua xua tay, “Xời, không đâu ba, ba cứ yên tâm đê, con sẽ không bao giờ tự tử đâu.”
Nghe Khúc Úc Sơn nói vậy, ba Khúc rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm được chút, nhưng ông vẫn muốn ở lại trong nước, cuối cùng vẫn phải nhờ đến mẹ Khúc ra tay. Mẹ Khúc đã bị Khúc Úc Sơn thuyết phục và gia nhập đội ngũ khuyên ba Khúc sang Minsk.
Cuối tuần, ba Khúc miễn cưỡng lên máy bay đi Minsk, trước khi vào cổng lên máy bay, ông gắt gao nắm chặt tay Khúc Úc Sơn, “Hứa với ba, bất cứ giá nào cũng không được nghĩ quẩn nghe chưa, phải nghĩ cho ba mẹ, nghĩ cho Tiểu Nịnh nhé con.”
“Ba cứ yên tâm, con sẽ không nghĩ quẩn đâu.” Khúc Úc Sơn đáp.
Tác giả không viết hắn chết, hắn cũng sẽ không tự tìm đường chết.
Tiễn ba Khúc đi xong, Khúc Úc Sơn liền lên xe về nhà. Hôm nay Thôi Nịnh full tiết nên không thể đến tiễn cùng, nhưng lúc nãy cũng đã gọi đến một cuộc để chia tay từ xa. Dọc đường đi, Khúc Úc Sơn dõi mắt nhìn con phố phồn hoa chứa đầy các cửa hàng lớn nhỏ.
Hôm nay là một ngày mưa dầm u ám, sắc trời tựa quần áo dính bẩn giặt mãi không sạch, hạt mưa tí ta tí tách nhỏ xuống và tạt vào cửa kính xe, hoá thành giọt nước, trượt xuống và tan biến. Khúc Úc Sơn nhìn được một lát thì thấy mệt, bèn ngả ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, di động bỗng nhiên đổ chuông.
Do quá mệt nên hắn liền ấn nghe luôn mà không nhìn tên.
“Alo.”
“Tiểu Úc.”
Đầu dây bên kia là giọng Chu Vọng Trác đã lâu không liên lạc.
Cơn buồn ngủ kịch liệt đương tràn ngập trí óc thoắt cái bay sạch, Khúc Úc Sơn không khỏi ngồi thẳng dậy, nhưng nghĩ tới kẻ kia chính là thủ phạm khiến hắn phá sản, hắn lại tiếp tục tức giận không nói, ngồi im chờ Chu Vọng Trác nói tiếp.
Nhưng hắn không lên tiếng, Chu Vọng Trác cũng tuyệt nhiên im re.
Hai người âm thầm phân đua cao thấp, cuối cùng vẫn là Khúc Úc Sơn mất kiên nhẫn trước, “Nếu anh không có gì để nói, vậy tôi cúp máy.”
“Tiểu Úc có cầm theo lá bùa bình an anh đưa không?” Chu Vọng Trác hỏi.
“Không.” Khúc Úc Sơn rất thành thật.
Nghe thấy câu trả lời cộc lốc của Khúc Úc Sơn, Chu Vọng Trác cũng không tức giận, mà thay vào đó là dỗ lại hắn, “Vậy Tiểu Úc về rồi cầm theo bùa bình an được không em?”
Khúc Úc Sơn giơ tay xoa xoa ấn đường, bây giờ hắn thực sự chịu, hiểu thế quái nào được suy nghĩ của Chu Vọng Trác. Chẳng lẽ chuyện hắn phá sản không phải là do Chu Vọng Trác làm mà là do tác giả làm? Nhưng Chu Vọng Trác lại cứ chăm chăm hỏi cái lá bùa kia làm gì?
Chả có nhẽ mang nó theo người là hắn không bị phá sản nữa?
“Tôi không muốn mang theo.” Khúc Úc Sơn thẳng thừng từ chối.
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, Chu Vọng Trác đã đổi chủ đề, “Hai ngày cuối tuần này anh sẽ về biệt thự, em có thể sang gặp anh. Tiểu Úc, anh có thể giúp được em chuyện công ty.”
Khúc Úc Sơn không muốn vòng vo với Chu Vọng Trác nữa, hắn hỏi toẹt ra luôn, “Là do anh làm?”
Chu Vọng Trác không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, lấy sự im lặng thay cho câu trả lời.
“Anh làm vậy là muốn sao? Muốn nhìn tôi đến cùng đường phải đi nhặt rác?” Tuy rằng trước kia hắn hay bô bô trong lòng là thà đi nhặt rác còn hơn, cơ mà ai muốn đi nhặt rác thật chứ, hắn đếch muốn phải đi nhặt rác.
Giờ thành phố B nghiêm ngặt trong việc phân loại rác thải như vậy, lỡ như người ta tưởng hắn bới rác thành xả rác bừa bãi rồi chụp ảnh post lên mạng thì hắn phải làm sao?
“Em vẫn còn có anh mà Tiểu Úc.” Giọng điệu Chu Vọng Trác vẫn lạnh nhạt, hoàn toàn khác với trước kia, “À, quên nói với em, chúc mừng sinh nhật Tiểu Úc.”
Búp bê của anh.
Búp bê của anh không nghe lời, cho nên anh chỉ có thể tặng món quà lớn nhất để chúc bé cưng của anh sinh nhật vui vẻ thôi.
“Đồ điên!” Búp bê mắng anh qua điện thoại.
Chu Vọng Trác nhận lấy lời khen ngợi này và nói tiếp: “Tiểu Úc à, anh chỉ đợi em hai ngày thôi. Nếu em bỏ lỡ hai ngày cuối tuần thì không ai có thể giúp được em nữa đâu, Thôi Nịnh càng không thể giúp được gì cho em.”
Búp bê của anh chỉ có thể cùng đường tuyệt lộ, váy em mặc sẽ chuyển màu xám xịt và lang thang trên đường.