— Đã không dưới một lần liên tục gặp được anh, tôi cảm thấy kích động không ngớt, duyên số thật là kỳ diệu, nếu không thì trong cả một thành phố rộng lớn như vậy sao lại có thể gặp nhau nhiều lần chứ ? —
~~~~~~
Cuối hè đó Trác Dật hỏi hắn như vầy: “Này, cậu định cứ tiếp tục giao pizza cho người ta như thế này sao ?”
Gia Y cúi đầu cười cười, “Không đâu, đợi khi nào tích cóp đủ tiền rồi sẽ không làm nữa.”
“Vậy cậu định làm gì ?”
“Muốn mở cửa hàng bán hoa. Địa điểm tôi cũng đã nghĩ xong rồi, trên đường Hành Sơn.”
“Đường Hành Sơn tiền thuê nhà đắt lắm đó.”
“Biết chứ, cho nên còn phải nỗ lực làm việc thêm nhiều nữa, với cả trước kia cũng có để dành, có lẽ là đủ rồi đi.”
Trác Dật phả một vòng khói hỏi cậu: “Sao lại muốn mở cửa hàng bán hoa ?”
“…”
Trác Dật nhớ rõ lúc đó Phó Gia Y đã không nói gì.
Gã chỉ nhớ là tên nhóc ấy cứ nhất quyết muốn mở một cửa hàng bán hoa, nhưng không rõ nguyên nhân là gì.
“Bạn gái cậu hả ? Dễ thương ghê nha.” Trác Dật nhìn ảnh chụp trong bóp da của Gia Y cảm thán.
“… Không phải, là em gái.”
“Gì, em gái ? Em ruột ?”
“… Đúng vậy.”
“Không đến Thượng Hải với cậu sao ? À, tôi biết rồi, nó ở Nhật Bản cùng với ba mẹ cậu nhỉ ?”
Gia Y nghiêng mặt đi, ấp úng cười cười, “… Đúng vậy.”
Em ấy đang ở Osaka.
Em ấy ngủ ở Osaka.
Em ấy có một mái tóc đen dài.
Em ấy có đôi mắt sáng sủa và linh động.
Em ấy tốt bụng lại xinh đẹp.
Em ấy thích nhất là hoa hồng.
Có lần em ấy nhìn thấy cảnh đêm ở Thượng Hải qua TV, nói rằng nếu có cơ hội em ấy muốn được ngồi trên xe đi vòng quanh thành phố này, để biết thêm về cảnh đêm nơi đó.
Thứ sáu, buổi tối strong là chuyến xe cuối cùng.
Cậu ngồi lắc lư trong xe, nhìn cảnh vật bên ngoài lần lượt lướt qua, xe chạy xuyên qua một con đường hẹp dài, là đường Nam Thiểm Tây, lại dọc theo con đường Hoài Hải phồn hoa một đường đi về trước.
Trong đầu là cuộc nói chuyện điện thoại với mẹ mấy hôm trước: “Gần đây con bận quá, e rằng năm nay sẽ không về kịp. Mẹ nhớ thay con mang một bó hoa hồng đến đó. Con ở Thượng Hải rất tốt, mẹ với ba đừng lo lắng.”
Xe buýt thong thả chạy về hướng Quảng trường nhân dân.
Trong lúc dừng đèn đỏ, cậu chợt nhớ tới lần trước đi ở ngay gần đây.
Cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà sau khi xe ngừng lại tại đầu trạm, cậu bước xuống, đi về phía .
Dựa theo ấn tượng tìm được một tầng ngầm. Cánh cửa của vẫn thần bí như vậy, được che bởi một lớp thủy tinh lớn màu sắc rực rỡ, nhìn không thấy bên trong ra sao.
Mơ mơ màng màng ngồi trước quầy bar uống một ly rượu, sau đó có một thanh niên xa lạ đến bắt chuyện.
“Đi một mình hả ?”
Dường như có một cánh tay rắn rỏi ôm lấy eo mình, cậu không thoải mái né tránh.
“Sao lại uống rượu một mình vậy ? Hay là… cãi nhau với bạn trai ?”
Thanh niên xa lạ gọi hai ly rượu, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Thử ly này xem, là loại mới đấy. Ly này tôi mời.”
Gia Y không hiểu rõ tình huống hiện tại, tựa hồ vẫn chưa ý thức được ám chỉ trong lời nói của thanh niên, hào sảng tiếp nhận rượu liền uống.
Có lẽ là uống một hơi quá nhiều, tác dụng dần hiện rõ, cậu híp mắt ghé lên quầy bar rên rỉ.
Cảm giác được có người ôm lấy cổ cậu, đầu ngón tay sau gáy cậu vuốt ve, mang theo chút hàm ý nguy hiểm.
Không những không thoát khỏi sự quấy rầy của thanh niên, mà còn bị người ta kéo đứng lên. Cậu muốn ở lại quầy bar không đi, lại bị tên kia đơn giản siết lấy bờ vai, cường ngạnh lôi đi. Giãy dụa vài cái, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Dưới nguồn ánh sáng yếu ớt, cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đến gần, Gia Y một phát liền gắt gao túm lấy người kia.
Cậu núp vào bên cạnh hắn nói: “Tôi không có quen anh ta.”
Dường như cảm nhận được một khí chất cường đại, thanh niên bất đắc dĩ giơ tay biện bạch: “A, chủ nhân của cậu đến rồi sao ? Tôi chưa có cướp người của anh nha.”
Nhìn thanh niên xa lạ hậm hực ly khai, cậu lúc này mới buông tay ra, “… Rất cảm ơn anh.”
Nam nhân sửa sang lại quần áo bị túm nhăn nhó, nhìn cậu một cái, “Không có gì.”
“Này, anh còn nhớ tôi không… ?
“… Vị thành niên không nên dính dáng vào những nơi như thế này.”
Nhìn nam nhân hỏi một đằng trả lời một nẻo cùng chiếc áo polo của hắn, Gia Y cười, “Lần này tôi có rửa tay rồi nha.”
“…”
“Thực sự không nhớ ra tôi sao?” Chính là tôi đây nè . Là người đã tông vào anh, còn giao đồ ăn sẵn cho anh a.
“Ừ, chắc nhớ.” Nam nhân thờ ơ trả lời một câu như thế.
Cái gì gọi là “chắc nhớ” chứ hả ? “Còn nữa, tôi không phải vị thành niên. Đưa di động cho tôi.”
“Làm gì ?”
“Đưa đây đi.”
Nhận lấy điện thoại di động, bấm bấm một hồi rồi chỉ cho hắn nhìn, “Đây là số của tôi, hôm nay muộn rồi, lần sau mời anh ăn cơm, xem như trả ơn cho anh.” Nói xong lại gọi một cú qua di động của mình.
Nam nhân mặt không có chút cảm xúc nhìn lướt qua điện thoại của mình, trong danh bạ lại có thêm một cái tên, “Không cần.” Xoay người rời đi.
“Ê, anh đợi đã. Anh tên gì thế ? Tăng cái gì ?
Nam nhân nhíu mày quay đầu lại, lạnh như băng buông một câu: “… Không liên quan tới cậu.”
Nhìn hắn đi vào trong sàn nhảy, chen vào giữa đám người.
Bĩu môi, cúi đầu nhìn dãy số kia.
Tên: Không liên quan tới cậu. (=]]])