— “Nếu gặp được người mà mình yêu, nhưng lại sợ không thể giữ chặt thì phải làm sao bây giờ ?”
“Ở bên người ấy, làm những việc vui vẻ. Đừng hỏi gì cả bởi duyên kiếp là như thế.” —
﹋﹋﹋﹋
Từ lúc bắt đầu tìm kiếm mặt tiền cửa hàng, rồi trang hoàng, cho đến sau cùng là mua các loại hoa với các loại đồ trang trí… Chuẩn bị một khoảng thời gian dài như vậy, cửa hàng bán hoa cuối cùng cũng vào một hôm thứ bảy – cũng chính là ngày mai, treo biển khai trương.
Tên cũng giống như ý tưởng ban đầu của Gia Y, Thủ Chỉ Tịch Thiêu. Cái tên nghe thật kỳ quái, nhưng sau khi hiểu được ý nghĩa lại cảm thấy nó rất ấm áp. (Cái tên Tịch Thiêu đã được đề cập ở c = hoàng hôn/nắng chiều, Thủ Chỉ ~ ‘xem như’, ghép lại thì… :| Túm lại ta mù tịt -)
Hiện tại cách Tết âm lịch hai tháng, cuối tuần đoạn đường này người người qua lại đông nghịt. Ngày mai, Cát Cát với Trịnh Dịch Tắc sẽ đến cửa hàng, có lẽ sẽ rất náo nhiệt. Nhưng lúc này cậu bạn Gia Y đang nằm ịch trên chiếc giường vĩ đại đã có chút khó chịu.
Tăng Thác tắm rửa xong xốc một góc chăn lên ngồi vào. Gia Y vẫn như cũ nằm úp sấp ngược hướng, mặt dán lên ra trải giường, cả người hệt như một quả cầu bị nghẹn khí. Thứ sáu, vốn dĩ là ngày mà cậu thích nhất mới đúng.
“Có định ngủ hay không.” Mặc áo ngủ như vậy nằm úp trên giường, cẩn thận không túi mật làm em đau đến chết đi sống lại bây giờ.
Khi Tiểu Sách gọi cậu thêm lần nữa, Gia Y rốt cục mới đổi chiều nằm, chui vào trong chăn.
Rõ ràng đã đồng ý ngày đầu tiên khai trương sẽ cùng nhau, thế mà hôm qua lại thình lình tuyên cáo là bất chợt phải trực ban. Kỳ thật… kỳ thật, bản thân Gia Y cũng biết chứ, chuyện này không thể nào giận hờn được, công việc mà, không làm đâu được. Nhưng mà từ khi bên nhau, đã biết Tiểu Sách bề bộn như thế vẫn nén không được muốn chờ mong càng nhiều. Mình thật đúng là tham lam.
“Quay lại đây.” Sau lưng, là Tiểu Sách đang gọi cậu.
Cho dù đang đưa lưng lại, nhưng Gia Y dường như vẫn cảm nhận được ánh mắt phóng tới của nam nhân đang ngồi trên giường.
Sau khi quay lại vẫn không ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Giống như đã phạm phải chuyện gì khủng khiếp lắm. Nhưng cũng vì yêu như thế nên muốn được ỷ lại, muốn được ở cạnh nhau thêm một chút lại thêm một chút.
Tăng Thác vẫn như thông thường, không lập tức mở miệng. Chỉ đưa tay chạm vào tóc Gia Y, xoa xoa, “Nghe Trịnh Dịch Tắc nói, buổi tối cùng ăn cơm đúng không ?”
Cái đầu đã gần như chui tọt vào trong chăn giật giật, xem như khẳng định.
“Tan tầm xong đi tìm cậu.” Đây chính là một kiểu an ủi điển hình, nó có thể hiểu là “Không thể cùng em, thật xin lỗi” ; cũng có thể là “Anh sẽ không bỏ lỡ cơm tối.”
Bởi vì hiểu rõ ý tứ trong lời hắn nói, cho nên cái đầu xù dưới lòng bàn tay lại giật giật nhè nhẹ.
“Mệt lắm sao ?” Định gạt tóc tên kia sang để xem thử gương mặt đó đến tột cùng mang theo biểu tình gì, lại ngoài ý muốn chỉ nhìn thấy một cái trán trơn nhẵn.
“Này, chui ra.” Không biết ngộp thở à.
Không nhận được phản ứng gì, Tăng Thác theo thói quen ra cảnh cáo lần hai: “Phó Gia Y, có nghe hay không.”
Người nọ lá gan hình như rất lớn, Tăng Thác dỗ mãi vẫn không thèm nhúc nhích. Đang ngủ ? Nhưng mà tiếng hô hấp cẩn thận áp chế đã tiết lộ thiên cơ.
Muốn cố tình giở trò à.
Chỉ nghe Tiểu Sách “Chậc” một tiếng, ngay sau đó một bàn tay liền tiến vào trong chăn.
“… ! Ai đừng, đừng !” Hông bị cù lét chịu không nổi, Gia Y ở dưới chăn nhịn không được phá lên cười. Tăng Thác nhanh nhẹn xốc chăn lên, một khuôn mặt tươi cười hé ra.
Thấy cậu giống như đứa con nít, Tăng Thác cũng đành giơ lên khóe miệng, “Cậu quả thật là giả bộ a.”
“… Ôi cha Tiểu Sách, anh cười lại một cái đi.” Gia Y ngửa đầu nhìn hắn.
Kỳ thật, cảm thấy hắn cười lên là đẹp trai nhất, nhưng Tăng Thác bấy giờ hiển nhiên đã thu lại ý cười hoàn toàn, vẻ mặt trở về đứng đắn: “Ngủ.”
Gia Y không an phận, giống như chưa đạt được mục đích thề sẽ không bỏ qua, cậu cọ cọ người Tiểu Sách, xuất ra ngữ khí dẻo quẹo: “Một chút thôi mờ ~”, nhưng không ngờ là với sự “cầu xin gian nan” của mình mà vẫn bị Tăng Thác liếc mắt một cái: “Khỏi vô nghĩa.” Nam nhân giơ tay tắt đèn, sau đó nằm xuống.
Biết hắn không phải thực sự giận, chỉ là cố ý làm ra bộ mặt lãnh đạm hung dữ thôi.
Người này là vậy đấy.
Trước đây đối với con tim luôn đóng chặt và khép kín kia, cứ luôn cảm thấy khó nắm chắc. Tuy nhiên, có một câu nói như sau: “Chỉ cần thế gian này có tình yêu, thì ở trên đời, hết thảy thiên biến vạn hóa đều có dũng khí để đối mặt.” Ở bên người mình yêu, hãy cứ làm những việc khiến ta vui vẻ, đừng hỏi gì cả bởi duyên kiếp là như thế.
Sáng hôm sau, cửa hàng rốt cuộc trong tiếng pháo nổ long trọng khai trương. Những lẵng hoa rất đặc biệt được đặt ngay trước cửa hàng, hơn nữa còn thêm nhiều người quen đến ủng hộ, quả thật là náo nhiệt vô tận.
Cửa hàng mới mở nên cũng không quá lớn, nhưng sự bố trí tinh tế cùng phong phú các loại hoa đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Bên này Gia Y đang bận đến khí thế sục sôi, bên kia Tiểu Sách lại đang như thường lệ sầm mặt khám bệnh.
Năm giờ rưỡi. Tăng Thác theo thói quen trước khi tan tầm đến quầy bán nước tự động lấy một cốc trà nóng.
Vừa định mở cửa văn phòng thì có người gọi lại.
Tăng Thác nghi hoặc nhìn một đồng sự mặc một chiếc áo blu, chỉ nghe hắn nói: “Cái người mới đưa vào viện sáng nay muốn gặp anh.”
“Người nào.”
“Chuyến cấp cứu mới vào lúc giờ trưa nay, nhớ không ? Hiện giờ đang nằm ở phòng bệnh lầu bốn, vừa tỉnh. Nói là quen anh, nhất định phải gặp được anh.”
giờ trưa… Tăng Thác nhớ lại, quả thật có một chút ấn tượng. Là một bệnh nhân được xe cấp cứu của bệnh viện chở vào, hình như là ở nhà gặp chuyện không may, sau khi được phát hiện thì đưa ngay vào cấp cứu.
Tăng Thác nhíu mày, “Tên gì ?” Muốn gặp mình ?
“…”
…
Gần bảy giờ. Gia Y cầm điện thoại lên, không biết đã bấm bao nhiêu lần mà có thể ấn làu làu dãy số kia, nhưng điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy.
Chẳng phải đã nói tan việc sẽ tới đây cùng ăn cơm sao ?
“Vẫn không ai nghe à ?” Lâm Cát Cát ngồi cùng bàn thân thiết hỏi.
“Ừ…” Gia Y cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi trên di động. Sao lại thế này, vì sao gọi lâu như vậy mà chưa có ai bắt máy, Tiểu Sách anh rốt cuộc ở đâu.
“Bệnh viện các anh không phải năm giờ rưỡi chiều là thay ca sao ?” Lâm Cát Cát khều khều Trịnh Dịch Tắc bên cạnh hỏi.
“Bình thường thì vậy, có điều cũng không thể nói chính xác. Giống như lần trước bỗng nhiên đưa vào một đám người bị ngộ độc thức ăn ấy.”
“Không sao,” Gia Y buông điện thoại trong tay xuống, “Anh ta có thể là đang trên đường đến, không nghe điện thoại được. Chúng ta ăn trước đi.”
Chiếc điện thoại di động trên bàn làm việc bên kia, màn hình sáng tắt liên tục, cứ như vậy nhiều lần. Nhưng chủ nhân của nó vẫn thủy chung chưa trở về.
______
Nằm trong bài thơ “Vấn Phật” của Thương Ương Gia Thố (Các bạn có thể search GG tìm hiểu thêm, thơ của vị này cũng khá nổi tiếng và hay):
Ta hỏi Phật: Làm sao để trái tim không còn cảm thấy cô đơn nữa?
Phật nói: Mỗi trái tim sinh ra vốn dĩ cô đơn lại khiếm khuyết, đa phần đều mang theo loại khiếm khuyết này mà vượt qua cả đời, chỉ vì khi gặp được một nửa có thể khiến nó viên mãn, nếu không là sơ sẩy đánh mất thì cũng là mất đi tư cách sở hữu nó.
Ta hỏi Phật: Nếu như có thể gặp được người thương, lại sợ không thể nắm chắc được, phải làm sao đây?
Phật nói: Chỉ cần thế gian này có tình yêu thật sự, thì ở trên đời, hết thảy thiên biến vạn hóa đều có dũng khí để đối mặt. Hai người yêu nhau được bên nhau, bất luận làm việc gì đều thấy vui vẻ, bởi duyên kiếp là như vậy.
Ta hỏi Phật: Vì sao mỗi khi con đau khổ thì tuyết lại rơi?
Phật nói: Mùa đông rồi sẽ qua đi, chỉ còn hồi ức lưu lại.