Bá Tước

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi bế Tô Lị về phòng, Shere liền xoay người đi về phía boong tàu, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Josie đang vẫn tay với mình.

“Shere, đến đây!”

Shere cởi mũ dạ trên đầu xuống, bước từng bước ngang qua những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, đi thẳng đến chỗ Cleves và Josie. Shere mặc một chiếc áo bành tô bên ngoài, cộng theo gương mặt điển trai nên rất dễ thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng đối với chuyện này anh cũng đã sớm tập thành thói quen nên cũng không cảm thấy không được được nhiên.

“Lily đâu rồi?” Mọi khi Tô Lị vẫn lẽo đẽo theo bên người Shere, nay lại đột nhiên không thấy nên Cleves không khỏi thắc mắc.

Shere nhận lấy ly rượu từ tay Josie, xoay người dựa vào lan can thuyền: “Cô ấy bị say sóng rất nghiêm trọng, bây giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.”

“Đáng tiếc thật! Khó lắm mới có một bữa tiệc như tối nay, chắc chắn Lily chưa bao giờ được tham gia dự tiệc trên thuyền như thế này! Ở đây cũng rất dễ tìm được vài con mồi thơm ngon đấy!”

Shere ngẩng đầu để gió biển lướt qua mặt mình, khi nhìn sang bên phía Cleves và Josie thì đã thấy họ tìm được riêng cho mình một con mồi, ánh mắt anh dần trở nên xa xăm, rồi lại cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

Đã bao lâu bản thân mình không hút máu người khác ngoại trừ máu của Lily rồi? Hình như là từ lần đầu tiên mình được nếm thử máu của Lily thì phải! Chính anh cũng phải thừa nhận rằng máu của Lily quả thật là mỹ vị nhân gian, một hương vị đã làm anh quên mất những loại máu khác có mùi vị như thế nào.

Cuối cùng thì sau một ngày một đêm chạy trên biển, chuyến tàu thủy cũng đã cập bến. Khi Tô Lị bước xuống thuyền, cô có cảm giác như mình đã gần như kiệt sức mất rồi.

Hai ngày nay, chỉ cần cô ăn thứ gì đó vào bụng thì sẽ ói ra ngay lập tức, khi xuống khỏi thuyền, cô không khác gì một người đang sắp hấp hối.

“Em ráng chịu đựng một chút, đừng chết nhanh như vậy, chúng ta còn chưa đến Hungary đâu!”

... Tôi rất muốn chết có được hay không vậy!!!

Shere cúi đầu nhìn Tô Lị trong ngực mình, hai mắt cô đang nhắm nghiền, sắc mặt thì tái nhợt, có vẻ cô quá gầy yếu rồi, mình ôm vào trong ngực cũng chả có cảm giác gì! Hình như anh đâu có ngược đãi cô? Nhưng tại sao cô ấy lại gầy như vậy?

“Nếu không thì chúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước đi?” Cleves cũng thấy được sắc mặt xanh xao của Tô Lị nên đề nghị.

“Không sao, cô ấy không yếu ớt như vậy.”

Tôi cũng đâu muốn cậy mạnh đâu mà!!! Tô Lị nghe thấy Shere nói như vậy, không nhịn được nên đành gào thét trong lòng.

Lúc trước, Tô Lị thầm tính từ Anh Quốc đến Hungary phải mất cỡ ba bốn ngày, nhưng trong khoảng thời gian này cô đều bị vây trong trạng thái mê man, vì vậy cô cũng không biết đã qua mấy ngày rồi.

Chỉ đảo mắt mà đã đến ngày tổ chức dạ tiệc của vị nữ bá tước nổi tiếng kia. Sau khi Tô Lị thay bộ lễ phục hoa lệ, Shere lại theo thói quen buộc một cái nơ lên cổ cô, lý do đơn giản chỉ là để cô không bị những ma cà rồng khác hút máu.

Shere vẫn luôn trong hình tượng đẹp không nói nên lời với chiếc áo bành tô màu đen phối hợp với chiếc mũ dạ và một cây quyền trượng, nhưng dường như Cleves và Josie lại không thích đội mũ dạ, bởi vì theo cách suy nghĩ của bọn họ thì đội mũ sẽ làm che mất vẻ đẹp hoàn mỹ của mái tóc.

Tòa lâu đài của phu nhân Bathory nằm trên đỉnh một ngọn đồi thuộc dãy núi Carpathian của Hungary. Bầu không khí bao phủ tòa lâu đài này vô cùng u ám, hoàn toàn khác với tòa lâu đài của Shere.

“Đúng rồi, phu nhân Bathory là người như thế nào?”

“Hả... chúng ta chưa từng nói cho cô biết vấn đề này sao?” Cleves vuốt cằm, ngẩng đầu nói: “Khi còn sống, phu nhân Bathory là một nữ bá tước rất nổi tiếng ở Hungary. Ngoại trừ thân phận cao quý, vẻ đẹp lộng lẫy thì mọi người lại càng sợ hãi bà ta hơn. Nghe đồn vốn dĩ phu nhân Bathory có thể giữ được nhan sắc như một cô gái tuổi là vì hằng ngày bà ta đều được tắm và uống máu của xử nữ.”

Tắm và uống máu xử nữ?

Đợi chút, hình như câu chuyện này rất quen tai!

Vị nữ bá tước xinh đẹp đã uống và tắm bằng máu của xử nữ để níu giữ lại tuổi trẻ không phải chính là ‘Nữ bá tước máu’ trong truyền thuyết sao? Tô Lị vô cùng hoảng sợ khi nghĩ đến điều này.

‘Nữ bá tước máu’ – họ tên đầy đủ là Elizabeth Bathory, vì lo lắng vẻ đẹp của mình sẽ biến mất theo thời gian nên bà ta đã tìm mọi cách để được trường sinh bất lão. Một lần tình cờ bà ta biết được chuyện máu xử nữ có thể dưỡng được da, cho nên bà ta bắt đầu những cuộc đi ‘săn’ xử nữ để thỏa mãn lòng tham của mình. Theo truyền thuyết, có đến người bị bà ta sát hại, nhưng số lượng thực tế có thể không chỉ dừng lại ở con số đó.

(Nữ Bá Tước Elizabeth Bathory: một nhân vật có thật trong lịch sử.)

Nhưng... vì sao cả ba người không nói sớm cho cô biết?

Shere quàng tay lên vai Tô Lị, dẫn cô đi vào trong đại sảnh. Đại sảnh tòa lâu đài vô cùng rộng lớn, ánh đèn bốn phía làm nổi bật vườn hoa trung tâm. Khắp nơi đều là những thân sĩ cao quý với âu phục cùng giày da, các vị nữ sĩ xinh đẹp tao nhã với những bộ váy ôm ngực lộ lưng, nếu không phải Tô Lị đã biết trước đây là một bữa tiệc tối của ma cà rồng thì nhất định cô sẽ cho rằng đây chỉ là một buổi dạ hội thông thường mà thôi.

Nhưng điều mà Tô Lị vẫn không hiểu là... Năm đó, sau khi nữ Bá Tước Bathory bị Bá Tước Thurzo Gyory – anh họ của bà đột nhập vào lâu đài và khám phá ra cảnh tượng kinh hoàng đó, nhờ mang trong mình dòng máu quý tộc và công lao của chồng, phu nhân Bathory đã được miễn án tử nhưng lại bị giam cầm suốt đời tại chính tòa lâu đài đã chứng kiến tội ác của mình. Theo lý mà nói, tòa lâu đài này phải vô cùng hoang phế, thế nhưng hiện tại nơi này vẫn luôn giữ được dáng vẻ hoa lệ như xưa. Hơn nữa, sau khi phu nhân Bathory chết và được biến thành ma cà rồng, bà ta vẫn còn có thể ở trong chính tòa lâu đài của mình, về điểm này thì Tô Lị không thể không bội phục bà ta!

“Hoan nghênh các vị đã tới tòa lâu đài của ta”

“A...”

Đột nhiên một giọng nói nữ vang lên từ bên trên làm cho những người xung quanh Tô Lị không khỏi thổn thức. Tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn lên trên tầng hai, đập vào mắt là một sắc hồng của rèm cửa. Phu nhân Bathory mặc một bộ váy đỏ rực rỡ, đôi chân thon dài nửa lộ ra ngoài, mái tóc dài màu đen được búi kiểu quý tộc, trên đầu còn đội một chiếc mũ bằng ren nối liền với miếng vải voan mỏng che mất nửa trên khuôn mặt cùa bà ta.

Đôi môi cong màu lửa đỏ, hai gò má hơi tái nhợt, nhìn thoáng qua thì đúng là một cô gái hai ngươi tuổi, nhưng giọng nói lại có vẻ như đã già, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ. Phu nhân Bathory mang theo vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh, bước từng bước xuống dưới lầu.

Tô Lị vô ý thức liếc nhìn Shere, lại không nghĩ anh lại vô cùng nghiêm túc, chăm chú nhìn theo từng bước chân của phu nhân Bathory. Điều này làm Tô Lị vội vàng cầm lấy tay Shere, không những vậy cô lại còn nắm tay anh càng ngày càng chặt.

Đột nhiên cảm thấy bàn tay mình ấm áp, vì vậy Shere liền cúi đầu không hiểu nhìn vẻ mặt khó chịu của Tô Lị, nhưng rất nhanh trên môi anh đã thay thế bằng một nụ cười.

Tô Lị nhíu mày, trừng mắt với Shere: Ngài còn dám cười!

“Xin chào phu nhân Bathory, tại sao ngài vẫn mãi luôn xinh đẹp như vậy chứ!” Một vị nam sĩ trẻ tuổi tiến lên cầm tay của phu nhân Bathory, cúi người xuống đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của bà ta.

“Vị kia chính là Thân Vương Vernes sao?” Tô Lị kéo tay Shere hỏi.

“Không phải.” Shere lấy tay chỉ về phía một người đàn ông đứng trong góc, đang nhìn chằm chằm vào phu nhân Bathory: “Người kia mới chính là vị Thân Vương đó.”

Tô Lị nhìn sang nơi mà Shere chỉ, ấn tượng đầu tiên của Tô Lị đối với người này chính là cao! Rất cao! Quá cao! Tô Lị thầm tính trong lòng, người đó chẳng là phải cao trên m ấy chứ! Nhưng bản thân ông ta là một Thân Vương nhưng lại đứng trong góc một mình, vừa nhấm nháp ly rượu trong tay vừa không rời mắt khỏi từng bước chân của phu nhân Bathory.

“Tính tình Thân Vương Vernes rất quái gở, không thích những nơi náo nhiệt. Ngoại trừ những buổi dạ tiệc do phu nhân Bathory tổ chức thì không hề tham dự bất cứ buổi tiệc nào khác.”

“Thật không ngờ cả ba vị đại nhân đến tham dự, quả thật đã làm ta phải thụ sủng nhược kinh rồi!” Không biết từ khi nào phu nhân Bathory đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Sau khi khá ngạc nhiên, Cleves cũng giống như vị nam sĩ vừa rồi, đi lên và đặt xuống mu bàn tay bà ta một nụ hôn: “Chúng ta mới là người phải vinh hạnh khi nhận được lời mời của phu nhân mới đúng!”

Phu nhân Bathory mỉm cười, khi ánh mắt di chuyển đến Shere bên cạnh Tô Lị thì lại có chút kỳ quái.

Tô Lị thấy vậy, vội vàng tiến lên nhấc váy, khẽ khụy người xuống chào: “Chúc phu nhân Bathory một buổi tối vui vẻ. Tôi tên là Lily, thật vui khi hôm nay được đến tham dự dạ tiệc của phu nhân.”

“Lily... Quả nhiên là một cô gái trẻ xinh đẹp!”

Phu nhân Bathory nói xong lại còn cầm lấy tay Tô Lị, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tươi cười một cách quỷ dị của bà ta thì đột nhiên hoảng sợ, bàn tay giống như bị điện giật hất tay bà ta ra.

Phu nhân Bathory giả bộ kinh ngạc: “Ối... hình như ta dọa cô rồi thì phải!”

Tô Lị không nói chuyện, dùng vẻ mặt đề phòng nhìn bà ta. Shere thấy vậy liền ôm cô, xoay người cúi đầu ghé sát vào tay cô rồi nói: “Em không cần lo lắng. Hiện tại phu nhân sẽ không dám hút máu của em đâu!”

Đúng vậy! Từ khi phu nhân Bathory trở thành ma cà rồng thì bà ta đã có được sinh mệnh vĩnh hằng... cùng với vẻ đẹp không đổi theo thời gian. Nghĩ vậy nên Tô Lị mới hơi an tâm một chút.

“Cô ấy rất ít khi được dự những bữa tiệc long trọng như vậy nên hơi sợ người lạ thôi!” Shere ngẩng đầu cười nói với phu nhân Bathory.

“Mọi người không cần ngại, cứ ở trong này thưởng thức mỹ vị! Ôi, thật xin lỗi, ta còn phải đi chào hỏi vài người quen đã, không thể nói chuyện nhiều với mọi người rồi!”

Thưởng thức cái gì chứ??? Trong mấy cái ly cái chén kia toàn là máu tươi, cứ làm như hai mắt Tô Lị cô nhìn không thấy vậy!

Phu nhân Bathory đang định xoay người đi thì đột nhiên dừng lại, cười nói với Tô Lị: “À đúng rồi! Một chút nữa tiểu thư Lily có thể tán gẫu với ta không? Chắc là Shere đại nhân sẽ không để ý chuyện này chứ?”

Shere còn chưa kịp đồng ý thì phu nhân Bathory đã xoay người chào hỏi một vị nam sĩ khác. Dù sao thì mặc kệ Shere có đồng ý hay không thì bà cũng muốn tìm vị tiểu thư Lily kia “nhờ” một vài chuyện mới được.

“Shere, ngài có chắc rằng bà ta sẽ không hút máu tôi không?”

“Bà ta không dám đâu!” Shere híp mắt lại nhìn chằm chằm bóng lưng của phu nhân Bathory một lúc lâu rồi quay đầu nói: “Cleves, Josie, hai người chú ý cô ấy giúp ta.” Shere nói xong liền xoay người đi mất.

“Hả... Không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi! Cứ giao cho chúng ta.”

... Có Josie ở đây cô mới lo lắng ấy!

Một thanh âm đột nhiên vang lên từ bụng Tô Lị mới làm cô ý thức được mình đang rất đói. Tô Lị liền mắt nhìn xung quanh... nhưng ở đây có đồ gì mà cô ăn được sao?

Tô Lị cúi đầu nhìn một thứ màu xám hình tam giác trên bàn, nhìn vẻ bề ngoài rất giống bánh ngọt, vì vậy Tô Lị liền vui mừng cầm đĩa định lấy một miếng, nhưng cô còn chưa kịp chạm vào chiếc bánh ngọt đó thì đã bị một đôi tay với chiếc găng tay màu trắng ngăn lại làm cô phải ngẩng đầu lên nhìn.

Đó là một người đàn ông với đôi găng tay màu trắng, áo bành tô mặc bên ngoài và chiếc mũ dạ trên đầu cũng màu trắng, một phong cách ăn mặc hoàn toàn khác Shere, nhưng gương mặt lại vô cùng tuyệt mỹ, có thể nói là ngang tài ngang sức với Shere. Mái tóc hơi dài màu đen của anh ta được buộc gọn gàng ở phía sau, hai con ngươi màu lam nhạt như hồ nước mùa thu. Rõ ràng đây là lần đầu tiên Tô Lị gặp người này, nhưng cô lại cảm thấy anh ta vô cùng quen thuộc. Chẳng lẽ cô đã từng gặp anh ta ở đâu đó nhưng lại quên mất sao?

“Món này được làm từ thận, không thích hợp để cô ăn đâu.”

Giọng nói của anh ta trầm thấp và đầy từ tính. Tô Lị khôi phục lại tinh thần, rút bàn tay của mình ra khỏi ta anh ta: “À... tôi cứ tưởng đó là bánh ngọt chứ!”

Josie đột nhiên xuất hiện ngay chính giữa hai người: “Ồ! Hình như ta chưa từng gặp ngươi thì phải. Xin chào! Ta tên là Josie, không biết ngươi tên là gì?”

“Iger.”

Iger? Tô Lị nhẩm thầm trong đầu, hình như theo trí nhớ của mình thì cô chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng tại sao mình lại cảm thấy anh ta rất quen thuộc? Chắc có thể là do anh ta và Shere đều có một gương mặt dễ nhìn, vì thế cô liền tưởng tượng ra anh ta giống như Shere, cho nên cô mới thấy quen mắt. Tô Lị thầm giải thích trong lòng.

Josie lại cảm thấy hứng thú với Iger nên say xưa trò chuyện với anh ta. Tuy Iger câu được câu không đáp lại mấy vấn đề của Josie nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Tô Lị, và chắc chắn là Josie không hề hay biết chuyện này.

Tô Lị không hề có chút hứng thú nào với câu chuyện của hai người, vì vậy cô liền đi tìm Shere. Khi Tô Lị phát hiện được Shere đang đứng trò chuyện với vị Thân Vương Vernes thì đột nhiên phu nhân Bathory đã xuất hiện, đứng chắn ngay trước mặt cô.

“Xin chào tiểu thư Lily.”

“Chào phu nhân.” Tô Lị lười dây dưa với vị phu nhân này, vì vậy cô cũng không thèm tuân theo lễ nghi, chỉ đơn giản gật đầu với phu nhân Bathory một cái rồi vòng qua người bà ta đi tìm Shere.

Nhưng phu nhân Bathory lại đột nhiên cầm lấy cánh tay Tô Lị nói: “Tiểu thư Lily, cô hãy đi với ta một lát, ta có chuyện muốn nói với cô.”

“Thật xin lỗi, tôi đang...”

Tô Lị còn chưa nói hết câu thì phu nhân Bathory đã kéo cô đi lên lầu hai, cho dù cô giãy giụa thế nào thì bà ta cũng không buông tay cô ra.

“Phu nhân Bathory, xin ngài đừng làm khó tôi.”

“Ta chỉ muốn xin vài phút của cô mà thôi.”

Tô Lị không kịp từ chối thì đã bị phu nhân Bathory kéo vào một căn phòng mang phong cách rococo, thuận tay khóa trái cửa. Vào trong, Tô Lị vung tay thoát khỏi tay bà ta, đề phòng nhìn phu nhân Bathory.

(Phong cách rococo: một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp TK .)

Phu nhân Bathory cũng không để ý đến điều này, chỉ mỉm cười nhìn Tô Lị.

“Lilith đại nhân, đã lâu không gặp!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio