Đại sảnh sáng rực rỡ dưới ánh đèn chùm lộng lẫy bằng thủy tinh, bầu không khí nhộn nhịp xen lẫn tiếng nhạc du dương phát ra từ máy quay đĩa. Giữa tiếng nhạc lượn lờ, phiêu đãng khắp chính sảnh hòa cùng tiếng cười nói của mọi người, Shere cầm một ly rượu đỏ, đi đến bên cửa sổ, mái tóc bạc dài tuyệt mỹ bị gió thổi tán loạn làm che mất một phần biểu cảm trên gương mặt anh.
Trong đại sảnh, cả trai cả gái đều khoác lên người những bộ lễ phục xa hoa. Lúc này, bọn họ đã trở về bộ dáng ma cà rồng thật sự của mình, có ma cà rồng với khuôn mặt đẹp tinh tế, thế nhưng cũng có ma cà rồng mang khuôn mặt xấu xí. Bọn họ tụ tập lại thành từng nhóm hút máu lẫn nhau, làm đại sảnh rộng lớn trở nên hỗn loạn vô cùng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây mới thật sự là yến hội của ma cà rồng.
Shere ngửa đầu, uống cạn máu trong ly, đầu lưỡi khẽ liếm qua vết máu còn sót lại trên khóe miệng, cuối cùng cũng mỉm cười, nhẹ nhàng buông tay làm chiếc ly chân dài thuận thế rơi xuống, vỡ vụn thành trăm mảnh thủy tinh.
Shere bước từng bước chậm rãi về phía phu nhân Bathory đang cười nói vui vẻ với những người khác, vô cùng thân sĩ khẽ cúi người vươn tay về phía bà ta. Phu nhân Bathory nhìn bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất trước mắt mình, khi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó thì lại vô cùng vui vẻ đặt tay mình lên và đi về phía người đó.
Hai tay phu nhân Bathory quàng lên cổ Shere, kiễng mũi chân, vươn hai răng nanh nhọn hoắt về phía cổ anh, nhưng Shere lại lui về sau một bước nhỏ, giấu đi vẻ chán ghét trong ánh mắt, khẽ đẩy bà ta ra.
Shere cúi đầu, nâng mặt phu nhân Bathory lên hỏi: “Phu nhân Bathory, ngươi thích ta sao?”
“Đương nhiên rồi, ta rất thích đại nhân!” Nói xong, bà ta còn dựa vào trong lòng Shere: “Còn nữa, đại nhân cứ gọi ta là Elizabeth là được rồi.”
Trong lòng Shere lạnh ngắt nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Bản thân anh muốn gọi như thế nào thì anh không cần người khác phải quyết định thay mình.
“Vậy ngươi muốn chứng minh ngươi thích ta như thế nào đây?”
“Chứng minh sao? À, ta có thể giúp đại nhân làm bất cứ điều gì mà ngài muốn, kể cả mạng sống của người khác, hoặc là mạng sống của chính ta!”
“Ta không cần mạng sống của bất kỳ kẻ nào.” Khóe miệng Shere nhếch lên: “Ta chỉ cần một vật mà thôi.”
Phu nhân Bathory tiếp tục rúc vào cổ Shere, cố tình ghé sát vào tai anh, mờ ám nói: “Vậy đại nhân muốn thứ gì nào?”
“Ngươi có biết chuyện Thân Vương Mitter nhất kiến chung tình với ngươi không?” Shere cố tình nói vòng vèo.
“Đương nhiên là ta biết rồi, ở nơi này có mấy đàn ông không bị sắc đẹp của ta hấp dẫn đâu chứ, đương nhiên là bao gồm cả đại nhân nữa.”
Biểu cảm Shere có vẻ thoải mái hơn: “Vậy thì tốt, ta cần nhẫn Thân Vương của hắn ta, ngươi sẽ không làm ta thất vọng chứ?”
Trong ánh mắt phu nhân Bathory hiện lên một tia hoài nghi: “Vì sao đại nhân lại cần nhẫn Thân Vương của hắn?”
“Chuyện này thì ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần chứng minh cho ta xem, nếu ngươi không làm được thì quên chuyên đó đi!”
“Ai nói ta không làm được! Ngài cứ chờ xem ta dâng nhẫn Thân Vương bằng hai tay lên cho ngài đi!” Khóe miệng phu nhân Bathory nhếch lên, nhẹ nhàng liếm lên cổ Shere, hai răng nanh sắc nhọn từ tự lộ ra, há mồm cắn xuống…
Cleves và Josie đứng cách đó không xa đã chứng kiến toàn bộ cảnh hai người kia ôm nhau, thở phào nhẹ nhõm nói: “May mắn là sáng nay Lily đã rời khỏi đây, nếu không để cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này thì…” Josie than thở, khi nói đến đây thì lại không nói tiếp nữa.
Trong tầng hầm âm u chỉ có vài tia sáng mỏng manh của mấy ngọn nến xung quanh, màu vàng của nến chiếu lên gương mặt vô cùng tinh xảo của Lilith. Lúc này, trên mặt của cô không có chút biểu cảm nào, ánh mắt của cô chỉ nhìn chằm chằm vào đống thánh khí đặt trước mặt.
Lilith thất thần nhìn chằm chằm đống thánh khí một lúc lâu, năm đó, sau trận chiến ở Ma Giới với Ma Đảng, trong tay cô đã mất vài thánh khí, khi chạy trốn tới Nhân Giới thì cô chỉ còn lại những thánh khí này.
Khi đó, cuộc chiến của Huyết Tộc đã oanh động toàn bộ Ma Giới, một mình Lilith đối địch với phần lớn thành viên của Ma Đảng, trận chiến đó giằng co năm ngày năm đêm, kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương. Hơn một nửa số thành viên của Ma Đảng bị Lilith giết chết, thương vong vô cùng lớn, sau khi chiến tranh kết thúc đã lui vào sâu bên trong rừng rậm, còn Lilith đang trọng thương cũng bị những thành viên còn lại của Ma Đảng truy đuổi ráo riết nên buộc phải chạy trốn tới Nhân Giới.
Ở Nhân Giới mấy trăm năm, tuy bên cạnh vẫn có Shere làm bạn, nhưng Lilith vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Có lẽ cô đã sống quá lâu, đã chứng kiến rất nhiều thay đổi của nhân gian, vì vậy cô vô cùng chán ghét loại cảm giác muốn chết vẫn không chết được này.
Lilith cầm thánh khí xích lại gần mình, với tay lấy con dao găm bên cạnh cắt lên ngón tay, ép máu chả ra ngoài rồi vẩy lên từng thành khí. Dưới ánh sáng le lói của vài ngọn nến, những giọt máu dần dung hợp vào bên trong thánh khí, một quả cầu nhỏ đột nhiên xuất hiện, càng ngày càng lớn bao phủ hết đống thánh khí trước mặt, Lilith dùng tay từ từ đưa quả quang cầu tiến vào trong ngực của mình.
Một lực nén mãnh liệt truyền ra từ trên ngực, Lilith nhắm mắt lại, không ngừng dùng ma lực của bản thân áp chế lại ma lực đang tuôn chảy ra bên ngoài cô thể. Có lẽ trên thế giới này không có ai dám phong ấn thánh khí lên chính cơ thể của bản thân như Lilith, lúc mới bắt đầu đúng là không thể chịu nổi, sau khi cô cưỡng ép ngăn cản lại, máu tươi cũng thuận thế trào ra khóe miệng chảy ra ngoài.
Lilith không thèm để ý tới đau đớn, cô cúi đầu nhìn ngón tay vẫn đang tuôn ra máu đỏ, tiếp tục dùng tay trái vẽ nên một hình xăm hình ngôi sao bảy cánh trên mu bàn tay phải của mình. Sau khi vết thương dần khép miệng lại, Lilith lại tiếp tục nhắm mắt thầm đọc chú ngữ, xung quanh cô dần hiện lên một vầng sáng, càng đọc chú ngữ thì cả cơ thể cô lại càng đau đớn.
Lilith cố nén đau đớn tiếp tục lẩm nhẩm chú ngữ, khi cô không thể chịu được nữa thì cơ thể bắt đầu có biến hóa. Lilith niệm câu chú ngữ cuối cùng xong, khi mở mắt ra thì thấy cơ thể mình dần dần biến mất, tàn ảnh tan vỡ thành những hạt châu trong suốt như bọt biển, tan biến vào bức họa mà mình đã chuẩn bị kỹ.
Sau khi Lilith biến mất, tầng hầm lại rơi vào một không gian tĩnh mịch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là bức họa vốn không hề sứt mẻ gì của Lilith lại đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình ngôi sao bảy cánh trên mu bàn tay…
…
Tô Lị giật giật mí mắt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, mệt mỏi lấy tay day lên hai huyệt thái dương, cô vừa xoay người vừa thầm cảm thán những giấc mơ gần đây về Lilith đã không còn là một vài trí nhớ vụn vặn như trước kia nữa. Đột nhiên Tô Lị kinh ngạc phát hiện sau lưng mình có một vật thể cưng cứng, cơn buồn ngủ liền bay mất, vội vàng xoay người nhìn xem cái gì đang ở sau lưng mình.
Vài sợi tóc dài của Tô Lị khẽ lướt qua mặt Alar làm cho cậu nhóc khó chịu lấy tay gãi gãi mặt, xoay người tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tô Lị thấy Alar tự nhiên ngủ trên giường của mình liền tức giận giơ chân, không hề khách khí đạp cậu nhóc bay xuống giường.
Alar bị đá lăn xuống đất nhưng chỉ khẽ nhíu mày, không hề hí mắt mà tiếp tục cuộc tròn ngủ tiếp trên sàn nhà.
Ngày hôm qua, cậu nhóc chạy đến phòng cô nói thao thao bất tuyệt, kết quả là mệt mỏi quá độ do nói quá nhiều nên đã ngủ luôn trên giường cô. Tô Lị lười biếng duỗi lưng, đứng dậy, bước trực tiếp qua người cậu nhóc, lấy một bộ quần áo từ trong tủ đồ ra thay rồi đi xuống dưới lầu.
Năm đó, Lilith phong ấn thánh khí vào trong chính cơ thể của mình, sau đó lại tiếp tục phong ấn bản thân mình vào trong bức họa kia, nếu cô không nhìn nhầm thì chắc hẳn bản thể của Lilith vẫn còn ở trong bức họa, mà sau khi cô ta phong ấn bản thể của mình xong thì linh hồn vẫn tiếp tục du đãng khắp thế gian.
Nếu như vậy thì chỉ cần tìm được bảy chiếc nhẫn Thân Vương thì có thể giải trừ phong ấn cho Lilith rồi, lúc đó, bản thể của cô ấy cũng sẽ được quay lại!
“A… Lily!”
Tô Lị đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì bị tiếng gọi của Josie làm cho giật mình, cô ngầng đầu nhìn về phía trước, hóa ra mấy người vốn đang ở Hungary đã trở về. Tô Lị ngẩn người, sau đó liền quay đầu, xoay người trở vể phòng.
Shere nghiêng đầu nhìn Tô Lị, thấy cô trực tiếp quay lên phòng mà không thèm để ý đến mình thì trầm mặc một lúc, gương mặt vẫn không chút biểu cảm, cúi đầu cầm ly máu trên tay nhấp một miếng.
Josie vẫn luôn phản ứng chậm chạp, không hiểu rõ chân tướng, khi thấy Tô Lị không thèm để ý đến mình thì lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai người còn lại, hỏi: “Hình như Lily đang tức giận chuyện gì thì phải!”
Cleves quay đầu nhìn Josie, buồn cười nói anh hãy dùng bữa nhanh lên.
— Ta tưởng rằng Shere đã sớm đoán được mối quan hệ giữa em và Lilith, điều này thật sự đã làm ta rất đau lòng đấy! Rõ ràng hắn ta đã biết hết, thế nhưng giữa em và Lilith thì hắn vẫn luôn lựa chọn Lilith!—
Tô Lị quay về phòng, nằm sấp lên trên giường, câu nói của Iger ngày đó vẫn văng vẳng bên tai cô. Tô Lị buồn phiền lấy chăn đắp lên cả người, lăn qua lăn lại trên giường. Sau khi mệt mỏi thì Tô Lị mới ló đầu mình ra khỏi chăn, thầm mắng bản thân mình quả nhiên là ngu ngốc!
Hình như sau khi quen biết Shere thì mình lại trở nên kỳ lạ! Nhưng cảm giác đó bắt đầu từ khi nào? Tại sao mình lại trở nên nhỏ nhen như vậy chứ?
“Tốt nhất là cứ hòa giải với nhau đi!” Tô Lị nhỏ giọng nói với bản thân.
“Được!”
“Hả… á!!!”
Đột nhiên giọng nói của Shere vang lên làm Tô Lị giật mình ngồi dậy, khinh ngạc trừng mắt nhìn Shere đột ngột xuất hiện trên giường mình.
“Không phải em muốn hòa giải với ta sao? Ta đồng ý!”
“Ngài lén lút mờ ám với người phụ nữ khác sau lưng tôi, là ngài không đúng trước, nếu muốn hòa giải thì ngài phải là người tới xin hòa giải với tôi, nếu không tôi sẽ không để ý đến ngài nữa!”
Shere ngồi trên giường của Tô Lị, vươn người lên bao vây cô ở trong lòng, hai tay chống ngay cạnh sườn cô: “Ta ở cùng phu nhân Bathory là để bà ta tưởng ta bị quyến rũ, nhưng trên thực tế là bà ta mới chính là người bị dụ dỗ. Cứ như vậy, bà ta đã cam tâm tình nguyện giúp ta làm việc. Hiện tại, ta đã lấy được đồ vật mà mình muốn thì bà ta cũng hết giá trị lợi dụng. Vì vậy, bà ta cũng chỉ là một công cụ mà thôi, em không cần phải ăn dám chua với một công cụ.”
Tô Lị trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Shere, trầm mặc một lúc mới nói: “Vậy đối với ngài… tôi cũng chỉ là một công cụ để ngài tìm thấy Lilith thôi đúng không?”
“Em không giống như vậy.”
“Không giống ở chỗ nào?”
“Chuyện này chúng ta nói sau. Hiện tại, hai chúng ta có thể hòa giải nhau chứ?”
“Là ngài mở lời trước!”
Shere cúi đầu hôn lên môi cô: “Chúng ta có thể hòa giải không?”
“Không…”
Shere lại tiếp tục hôn: “Chúng ta hòa giải?”
“Chờ một chút!”
Người nào đó lại tiếp tục: “Chúng ta hòa giải?”
“Ngài có thể dừng lại một chút không?”
… Lại tiếp tục: “Chúng ta hòa giải?”
“… Được, được rồi!”
Tô Lị không còn cách nào khác nên đành phải đầu hàng. Hôm nay cô mới biết được khả năng thuyết phục người khác của Shere là hạng nhất, không ngờ người này có thể lặp đi lặp lại động tác, một câu nói nhiều lần… cùng đối đầu với người này thì quả thật là như trứng trọi với đá.
Shere nhếch môi cười, không ngờ là mình lại rất thích cảm giác như vậy, bỗng nhiên thấy hành động này không hề tệ chút nào.
“Anh… anh Shere?” Alar vẫn đang nằm ngủ dưới đất, bây giờ cũng đã tỉnh dậy. Cậu nhóc ngồi dưới đất tận mắt nhìn thấy hành động của Shere làm với Tô Lị, vô cùng kinh ngạc, trong trí nhớ của cậu thì anh Shere chưa từng làm hành động này với bất kỳ ai!
“Alar, sao em lại ở đây?” Shere nhíu mày hỏi.
“Em vẫn luôn ở đây. Anh… lúc nãy anh…”
Shere mỉm cười nói với Alar: “Con nít không nên hỏi mấy chuyện này, ngươi về phòng đi!”
“Đợi chút! Alar, chuyện vừa rồi… cậu nhìn thấy hết rồi sao?” Tô Lị cũng giật mình, quay đầu nhìn Alar, cẩn thận hỏi. Thật không ngờ cô lại quên mất trong phòng mình vẫn còn một người.
Alar đứng dậy, cố tình đi đến trước mặt Tô Lị trừng mắt một cái, sau đó quay đầu bỏ đi ra ngoài.
“…” Tô Lị mím môi, thầm đoán chắc chắn Alar lại cho rằng mình đã quyến rũ Shere rồi!
Cô ngẩng đầu Shere thì lại thấy anh vừa nhìn mình vừa cười, hai gò má nhanh chóng đỏ ứng, vội vàng quay đầu không nhìn Shere nữa. Gần đây, cô cảm giác bản thân mình bị Shere ăn mất càng ngày càng rõ.
“Chỉ còn một chiếc Thân Vương nữa thôi. Tiếp theo sẽ là một trận khổ chiến, nhưng em cũng đừng quá lo lắng.” Shere đứng dậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Ta sẽ không để em biến mất đâu!”
Khi nghe câu nói cuối cùng của Shere, Tô Lị cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, gật đầu: “Ừ!”
Cho dù cô biết người anh yêu là Lilith… nhưng chuyện đó thì sao? Chỉ cần Shere vẫn mãi là Shere, và cô vẫn yêu anh như trước là được!
“Ngài hãy hứa với tôi.. tuyệt đối ngài không được để tôi biến mất. Nếu không, tôi nhất định sẽ biến thành lệ quỷ, mỗi ngày sẽ đứng ở bên giường nhìn ngài!”