Ada nghe Tô Lị hỏi vậy, cũng không nhanh không chậm đáp:
“Nghe nói đây là vụ án được gọi là “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường”, đến giờ đã có vài người phụ nữ bị hung thủ sát hại.”
“Jack? Ngươi nói hung thủ giết người chính là “Jack the Ripper”, có phải hắn đã giết liên tiếp năm người phụ nữ, mà sau đó lại biến mất không chút tăm hơi?”
“Không phải, nếu như theo lời hai vị thân sĩ kia vừa nói, thì “Jack the Ripper” mới chỉ giết tổng cộng bốn người, hơn nữa hắn ta không phải biến mất không một chút tăm hơi, mà chỉ là hành tung có chút xuất quỷ nhập thần mà thôi.”
Tô Lị nghe vậy, lập tức ngậm miệng, bây giờ cô mới ý thức được những điều mình nói chỉ là do trên Internet ghi lại tiểu sử về “Jack the Ripper”, mà vào thời điểm hiện tại thì hắn ta còn chưa có giết nạn nhân thứ năm.
“Vậy... có phải hắn còn được gọi là “Jack mổ bụng” đúng không?”
“Đúng vậy, nghe nói bức thư mà hắn ta gửi lên Scotland Yard có ký tên là “Jack mổ bụng”, hơn nữa cũng chính hắn thừa nhận là hắn đã giết những người phụ nữ đó.”
Cái này... Tô Lị phải nói là bản thân mình cũng quá may mắn, bởi vì lúc trước, khi cô viết luận văn, lại vừa vặn viết về “Jack the Ripper”. Đây là một sự kiện khiến cho toàn bộ Anh Quốc chấn kinh cùng lâm vào khủng hoảng cực độ, bởi vì thủ pháp giết người của “Jack the Ripper” cực kỳ tàn nhẫn. Mà đây cũng chính là một nỗi nhục lớn nhất của Cơ quan cảnh sát Scotland Yard.
Nhưng chính điều này cũng làm cho Tô Lị ý thức được mình vừa vặn xuyên không trở về năm ở Anh Quốc, mà đây cũng chính là thời kỳ thật không yên ổn chút nào ở đây.
Ngoại trừ vụ án “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường”, thì còn có rất nhiều những vụ án lớn nhỏ khác nhau, mà trong đó có rất nhiều vụ án không có chút đầu mối nào cũng đang chuẩn bị xảy ra. Những vụ án khác, Tô Lị cũng không biết rõ ràng, nhưng duy nhất vụ án liên quan đến tên sát nhân hàng loạt “Jack the Ripper” này, thì cô biết vô cùng rõ ràng, lúc trước khi viết luận văn về đề tài này, cô cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư cùng thời gian để lên mạng tra xét những sự tích về hắn.
Nạn nhân thứ tư chết vào lúc rạng sáng, mà hôm nay lại rất vừa vặn là ngày cuối cùng của tháng chín, nạn nhân cuối cùng chết vào ngày /, tức là còn hơn một tháng nữa, và sau khi “Jack the Ripper” giết hại nam người phụ nữ, thì hắn cũng mai danh ẩn tích.
Cho đến thời đại của cô, vụ “Huyết án liên hoàn của Bạch Giáo Đường” vẫn không có lời giải, mà cũng không hề có ai biết được thân phận thật sự của “Jack the Ripper” là nam hay là nữ.
Nhưng là mọi người đều cho rằng “Jack the Ripper” là nam, và đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả Tô Lị.
Từng có một khoảng thời gian, Tô Lị còn đem hắn trở thành thần tượng của mình mà sùng bái. Không chỉ bởi vì hắn ta có chỉ số thông minh cực kỳ cao, cùng với thủ đoạn giết người tàn nhẫn, mà hắn ta còn là một người có gan làm loạn vô cùng lớn
Hắn không những viết thư khiêu khích cơ quan cảnh sát Scotland Yard, mà còn cực kỳ kiêu ngạo khi đem gửi dấu vân tay của mình cho Hãng thông tấn trung ương. Nhưng vẫn là không có ai có thể bắt được hắn. Cho đến tận thế kỷ XXI, “Jack the Ripper” trong lòng mọi người vẫn là một cái mê cung không lối thoát. Chỉ bằng vào những điểm này, thì đã đủ để cho Tô Lị đối với tên sát nhân này sùng bái không dứt như nước sông chảy cuồn cuộn ra biển khơi.
“Đúng rồi, tiểu thư Lily, hồi nãy phu nhân cũng đã căn dặn tôi, là tiểu thư không được ra ngoài một mình vào buổi tối.”
“Yên tâm, trong khoảng thời gian sắp tới, “Jack the Ripper” sẽ không có xuất hiện giết người nữa đâu. Mỗi lần hắn giết người xong, thì cũng phải có thời gian rất lâu sau mới lại xuất hiện để phạm tội.”
“Nhưng đây là phân phó của phu nhân. Tiểu thư Lily cứ nghe theo lời phu nhân là được rồi.”
Tô Lị nhún nhún vai, dù sao cô cũng không hề muốn đi ra ngoài, “Được, ta biết rồi.”
Hai người đứng dậy đi về, nhưng đang chuẩn bị đi ra đường cái, thì tiếng bánh xe lăn trên nền đất hòa cùng với tiếng vó ngựa đột nhiên truyền đến, sau đó là tiếng la hét của mã phu:
“Tránh ra... tránh ra!!!”
Tô Lị ngẩng mặt nhìn thì thấy chiếc xe ngựa đang hướng về phía chỗ cô đang đứng. Nhưng chờ cho Tô Lị phục hồi tinh thần, thì xe ngựa đã vọt ngang qua trước mặt cô.
Tô Lị vội vàng né vào trong, tuy rằng tránh thoát không bị ngựa tông phải, nhưng là vẫn bị thân xe phía sau quệt phải cánh tay, làm cho cả người Tô Lị ngã xuống đất.
Mà tên mã phu kia tựa hồ cũng không có ý định dừng lại, vẫn như cũ vội vã đánh ngựa chạy thẳng về phía trước.
Xem ra người ngồi trên xe ngựa kia, không phải quan to hay quý tộc, thì cũng chính là Vương hầu Công tước. Làm cho Tô Lị mắng thầm trong lòng: Đúng là chủ nghĩa tư bản đại gian ác!
Tô Lị dùng hết sức để ngồi dậy, sau đó ôm lấy cánh tay trái của mình. Ada thấy vậy, vội vã chạy lại đỡ cô dậy, áy náy hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
“Hình như cánh tay bị trật khớp. Nhưng là không có việc gì!” Tô Lị mỉm cười nói, giống như đang an ủi Ada.
“Nếu như tiểu thư có việc gì, chắc phu nhân sẽ giết tôi mất! Nhanh, chúng ta nhanh chóng trở về, để phu nhân xem vết thương cho tiểu thư.”
“Được rồi!” Tô Lị khẽ gật đầu, cau mày nói.
Mà ở phía bên kia đường, Shere cũng đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc.
Shere khẽ chau cặp lông mày lại, bên cạnh hắn là một tiểu hài tử tóc quăn vàng, tay đang cầm báo, mặt mày thì hớn hở nói: “Anh! Anh mau nhìn đám cảnh sát sứt đầu mẻ trán này! Thật sự là rất buồn cười. Nếu như bọn họ đem vụ án đó giao cho chúng ta, vậy thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này! Đám cảnh sát kia thật đúng là quá vô dụng.”
Shere: “...”
Người bên cạnh vẫn tiếp tục trầm mặc, Alar thấy vậy cũng không để ý chút nào, trái lại vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Cuối cùng, vẫn là Shere cau mày, cúi đầu nhìn về phía Alar nói: “Thời gian hôm nay cho ngươi ra ngoài chơi kết thúc!”
Alar vừa nghe xong, thì liền bày ra một bộ mặt như ăn phải mướp đắng: “A... Chờ một chút... Anh...”
Shere vẫn mặc kệ Alar, đứng dậy đi thẳng.
Sau khi về nhà, Ada liền nhanh chóng đi đến phòng ngủ của phu nhân Mia Bergen, bởi vì lúc này đúng là thời điểm phu nhân đang ngủ.
Mia Bergen nghe Ada nói mọi chuyện xong, nhanh chóng chạy xuống dưới nhà xem vết thương trên cánh tay cho Tô Lị.
Sau khi giúp Tô Lị nắn lại khớp tay và băng bó xong, Mia Bergen cũng dặn dò cô trong thời gian tới không nên đụng vào nước.Mia Bergen cau mày, đưa tay khẽ vuốt lên tóc Tô Lị, sau đó đưa Tô Lị về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Tô Lị trở về phòng của mình, liền nhanh chóng vùi mình vào ổ chăn ấm áp. Nghiêng người nằm để tránh đụng phải cánh tay bị thương, sau đó liền chìm vào giấc ngủ.