Khi cô gõ cửa, xung quanh hành lang không có người. Nhưng trước đó, cô đã tìm người hỏi đường.
Bình tĩnh nghĩ một chút, ngẫm lại những cái khác.
Tạ Thanh hít sâu.
Đúng rồi... Phòng khách sạn là không gian riêng tư nhưng hành lang thì không phải.
Hành lang là khu vực công cộng.
Hít sâu lần nữa, cô tập trung nhìn ảnh chụp màn hình trên máy tính suy nghĩ một chút, mở Zhihu [] ra.
[] Zhihu là một trang web câu hỏi và trả lời của Trung Quốc, nơi tất cả các loại câu hỏi được tạo ra, trả lời, chỉnh sửa và tổ chức bởi cộng đồng người dùng của nó.
Trong văn phòng tổng giám đốc là một không gian yên lặng.
Tết năm nay, Lục Thành trải qua không tính là vui vẻ lắm, kỳ nghỉ kết thúc tới Tết Nguyên tiêu, những ngày gần đây mọi người đều có một loại cảm giác lười biếng "Năm mới còn chưa kết thúc, tôi còn chưa muốn làm việc". Ngày hôm nay biết Tạ Thanh đã trở lại, đối với hắn mà nói có thể xem như là một chuyện khá là vui.
Hắn vốn muốn tìm cớ mời Tạ Thanh ra ngoài ăn một bữa cơm, không nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một chuyện như vậy.
Hắn ngồi trước bàn làm việc nhìn hai trang giấy A trong tay không nói gì, Ngụy Bình và Ngô Mẫn lớn hơn hắn mấy tuổi, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, biểu tình nghiêm nghị.
Hắn xem xong nội dung trên giấy A, lạnh nhạt nói: "Cho nên, bọn họ cảm thấy tôi..." Hắn trầm mặc và buông tay xuống, tìm từ thay thế cho từ then chốt, "Tạ Thanh?"
Từ bị thay thế không cần nói cũng biết: Cảm thấy hắn, ngủ, Tạ Thanh.
Vấn đề như thế này bị bắt buộc phải nói trực tiếp ra, hai vị nữ sĩ khó tránh khỏi lúng túng nhưng là công việc, không nói không được.
Ngụy Bình ho khan một tiếng: "Không có phải không?"
Lục Thành giương mắt: “?”
Ánh mắt Ngụy Bình nhìn tới tờ giấy trong tay hắn, thăm dò một chút: "Anh không có phải không?"
"... Đương nhiên không có!" Lục Thành hít sâu một hơi, "Hai người biết rõ cô ấy là ai."
Ngụy Bình gật đầu.
Cô và Ngô Mẫn đều biết cô ấy là ai, cũng cảm thấy chuyện này hẳn không tới mức đó, vừa nãy chẳng qua xuất phát từ tâm lý cẩn thận mới hỏi một chút.
Chuyện không phải sự thật, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, Ngô Mẫn hỏi: "Lục tổng định làm như thế nào?"
Lục Thành suy nghĩ một chút: "Ngày đó cô ấy chỉ mua hộ một phần mì cho tôi, không có vào phòng tôi. Hành lang khách sạn chắc chắn có camera giám sát, đi liên lạc một chút, kiểm tra xong cho nhân viên pháp vụ đi chứng thực, sau đó phát tán trên Zhihu.
Ngô Mẫn lấy bút ghi chép, nghe tới đây ngẩng đầu lên: "Là hành vi của người dùng, không chắc Zhihu sẽ đồng ý xóa topic."
"Vậy đi tố tụng, để bên pháp vụ đi tra tư liệu của người này." Giọng điệu của Lục Thành không mặn không nhạt, ngừng một chút, còn nói, "Không cần cho Tạ Thanh biết, chúng ta tự xử lý được rồi."
Hắn cảm thấy, hắn nên vì cô xử lý tốt vấn đề này.
Nhưng mà vừa dứt lời, trong khu làm việc có tiếng "ầm" một tiếng.
Mới đầu ba người tưởng có gì rơi rớt, cũng không để ý, sau đó lại nghe được: "Làm phiền mọi người một chút, tôi muốn nói chuyện với người lén lút hủy thanh danh của tôi."
Tiếng nói rất lớn những ngữ khí thận trọng. Có thể nghe ra phẫn nộ nhưng không mất bình tĩnh.
Là tiếng Tạ Thanh.
Ba người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Lục Thành mở cửa, nhìn thấy toàn bộ nhân viên trong khu làm việc đều kinh ngạc nhìn Tạ Thanh.
Ba người họ vừa ra cửa, nhân viên quay đầu lại làm việc, nhưng vì quá tò mò, cũng đều rất nhanh xoay người lại nhìn.
Tạ Thanh làm như không nhìn thấy hắn, cầm lấy văn kiện vừa rồi cô nện xuống bàn: "Bài viết trên Zhihu, tôi đã nhìn thấy."
Hiển nhiên cũng có nhân viên nhìn thấy rồi, mấy người trong khu làm việc nhất thời xôn xao.
Cô còn nói: "Tôi biết người gửi bình luận đó là ai."
Lại một hồi xôn xao, thì thầm với nhau.
Tạ Thanh cao giọng, nói từng chữ: "Cô ấy khả năng không nghĩ tới, ngày đó tôi đi đưa mì cho Lục tổng, chỉ gặp một mình cô ấy. Hơn nữa..." Cô khẽ nâng cằm dưới lên, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một phía trong khu làm việc, "Tôi cũng không hề vào phòng Lục tổng, chuyện này tôi nghĩ camera giám sát của khách sạn có thể chứng minh."
Đáy lòng Lục Thành có một hồi khoái trá vì ý nghĩ của cô và hắn trùng nhau, cho dù phương pháp chứng thực chuyện này rất dễ dàng nghĩ ra.
Sau đó, cô hòa hoãn lại một chút: "Tôi cũng không tức giận bởi vì tôi và người kia không có xích mích, tôi tin tưởng cô ấy không có ý hại tôi."
Cô hơi dừng lại: "Nhưng tôi kinh ngạc và thất vọng."
"Người gửi bình luận này cũng là một cô gái hơn hai mươi tuổi giống tôi, hơn nữa cũng là một thành viên của Văn hóa Thành Thư, cô ấy bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bản thảo của tôi, biết những thứ tôi viết rốt cuộc như thế nào."
"Tôi không hiểu, phỏng đoán ác ý như vậy vì sao lại tới từ một vị đồng giới."
Khi học cấp hai, mọi người nói con gái cho dù mấy năm qua thành tích tốt nhưng tới cấp ba sẽ không sánh được với con trai.
Lên năm hai trung học phổ thông, mọi người vẫn nói con gái vẫn nên học khoa văn, khoa học tự nhiên thích hợp với con trai hơn.
Phần lớn mọi người nói như thế, Tạ Thanh cũng từng nghe những lời này.
Những từ này không dựa vào bất kỳ số liệu hay bằng chứng nào mà mọi người vẫn rập khuôn ủng hộ, chẳng biết vì sao truyền khắp nam bắc của tổ quốc, trở thành đạo lý được công nhận.
Sau này cô bắt đầu viết tiểu thuyết, mọi người còn nói, nữ tác giả thích hợp viết phong hoa tuyết nguyệt, không thích hợp làm những bộ truyện có cốt truyện rộng lớn, không thích hợp viết võ hiệp, không thích hợp viết chiến tranh, không thích hợp viết khoa học viễn tưởng.
Thú vị biết bao, mọi người đã từng nhận định con gái thích hợp học văn nhưng ở trong lĩnh vực văn học lại nói không bằng các nam nhân theo "khoa học tự nhiên", nói chỉ thích hợp với nói chuyện yêu đương.
Sau đó cô viết ra .
Quả thật chủ bài viết không biết cô là tác giả của nhưng ở tác phẩm cô đang viết, cốt truyện được xây dựng cũng không nhỏ, hơn nữa bình tĩnh mà xem xét, chỉ riêng từ tài khoản WeChat chung và còn hướng chạy của số liệu biểu thị lượt xem, cũng có thể biết chất lượng tác phẩm này được thị trường đón nhận.
Nhưng mặc dù là vậy, vẫn có người cho rằng cô dựa vào quy tắc ngầm leo lên vị trí hôm nay, chỉ bởi vì cô tiện đường mua một phần mì cho Lục Thành.
Hơn nữa, là một cô gái có suy nghĩ như vậy.
Tạ Thanh nhớ tới một câu nói - Rất nhiều chuyện liên quan tới phụ nữ, cũng là nữ giới với nhau, khi nói chuyện so với đàn ông còn cay nghiệt hơn.
Dù cho cái bình luận này có khả năng không có ác ý, chỉ là tự nhiên nghĩ ra và bởi vì trong tiềm thức muốn trải nghiệm kích thích từ "yêu sách" của mình nên vẫn lộ rõ loại cay nghiệt này.
"Tôi yêu cầu cô trực tiếp xin lỗi tôi, hơn nữa nghiêm túc và cẩn thận giải thích trên Zhihu để không tạo ra những hiểu lầm khác." Thanh âm của cô rõ ràng, bình tĩnh, mọi người khó tránh khỏi muốn từ vẻ mặt cô phán đoán xem rốt cuộc là ai gửi tin đồn này đi nhưng ánh mắt của cô không có rơi vào bất luận ai trong khu làm việc.
“Nếu cô không làm được.” Cô rũ mắt xuống, giọng nói lạnh lẽo, "Tôi nghĩ tôi có thể thông qua pháp luật lấy được đoạn ghi hình trong camera giám sát ở khách sạn, chuyện này cũng coi như là xâm hại danh dự, tôi sẽ tìm luật sư xin cố vấn một chút."
Toàn bộ khu làm việc im ắng như tờ, có một loại cảm giác ngột ngạt bí bách kỳ diệu tới nỗi ai cũng không dám nói chuyện, tới người mở miệng hòa giải cũng không có.
Ngay cả hô hấp của Lục Thành cũng nghẹn lại, trong khoảnh khắc yên tĩnh, hắn vừa muốn bình tĩnh lại, cô bỗng nhiên mở miệng nói: "Lục tổng."
Hắn lo sợ ngước mắt, lướt qua khu làm việc, nhìn cô ở phía xa.
"Nếu như anh không thể quản lý tốt được lời nói của nhân viên." Cô khẽ nâng hàm dưới, không kiêu ngạo không xu nịnh, có loại ý vị thanh cao, "Vậy thì chúng ta hủy hợp đồng."
Nói xong, cô xoay người bước về văn phòng làm việc nhỏ của mình. Thẳng thắn dứt khoát, không quan tâm phản ứng của hắn, cũng không quan tâm sự yên lặng trong phòng.
Lục Thành hít sâu.
Bên cạnh, giọng nói Ngô Mẫn có chút run rẩy: "Lục tổng, chúng ta... Có cần liên lạc với Zhihu và khách sạn không?"
"... Trước mắt không cần." Tâm tình Lục Thành phức tạp.
Cô căn bản không cần người khác giúp cô giải quyết chuyện vặt vãnh này.
Mọi người trong khu làm việc dần dần bình tĩnh lại, rốt cuộc cũng có người gõ bàn phím, tiếp tục công việc.
Lục Thành nặng nề thở phào một hơi, dù bận vẫn ung dung đi về hướng phòng làm việc của Tạ Thanh.
Ngô Mẫn muốn đuổi theo lại bị Ngụy Bình ngăn cản, cô quay đầu lại, Ngụy Bình thấp giọng: "Cô đi vào để Ly Đại trút oán giận à?"
“…” Ngô Mẫn lý trí dừng chân, xoay người độ, trở về phòng làm việc của mình.
Trong văn phòng nhỏ, Lục Thành vào phòng, xoay người đóng cửa lại. Tạ Thanh vừa mới ngồi xuống bàn máy tính, ngước mắt nhìn hắn: "Lục tổng có việc gì sao?"
"..." Lục Thành vẫn ung dung ngồi vào ghế sô pha cách bàn máy tính không xa, "Xin lỗi."
Hắn rất chân thành nhưng cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh và tôi ta đều người bị hại, anh không cần xin lỗi tôi, tôi chỉ cần vị gửi bình luận kia tới xin lỗi."
Hắn im lặng một chút: "Tôi có thể cho cô ta nghỉ việc."
"Không cần." Cô nhún vai, nhàn hạ cúi đầu lật giấy xem qua bản thảo.
Có thể nghĩ tới đáp án này. Nếu như cô cần kết quả như vậy, vừa nãy trực tiếp mở miệng nói với hắn là được rồi.
Nhưng cô đưa ra những yêu cầu khác, không bao gồm chuyện này.
"Đứng ở góc độ cá nhân, tôi không cần anh phải nhúng tay quá nhiều vào chuyện này." Cô nói xong, hơi bĩu môi, "Nhưng dĩ nhiên, tin đồn cũng liên quan tới anh. Nếu như anh muốn dùng tới cách đuổi việc nhân viên để giải quyết vấn đề, đó là chuyện của anh, tôi không can thiệp."
Giọng điệu hời hợt.
Lục Thành nhẹ giọng than thở: “Cô đừng nóng giận."
“?” Tạ Thanh mở mắt ra, "Tôi không tức giận."
Rất nhiều người khi đang tức giận đều sẽ nói mình không tức giận nhưng sau đó cô nói rõ vô cùng nghiêm túc: "Thật sự có chút phiền. Nhưng từ nãy tới giờ, mỗi câu tôi nói đều là ý nghĩ thật sự, không có nói nhảm. Tôi có thể chịu trách nhiệm với mỗi câu nói tôi nói ra."
“…” Thần sắc của Lục Thành cứng lại, cảm giác so với lúc nãy càng bết bát hơn rồi.
Vừa rồi hắn cho rằng ít nhiều gì cô cũng đang giận.
"... Chuyện hủy hợp đồng cô cũng nghiêm túc sao?" Hắn hỏi.
Tạ Thanh nhìn hắn, có thể cảm giác được hắn đang căng thẳng, cô nở nụ cười: "Ý của tôi là, nếu như anh không thể quản lý tốt công nhân của mình, khiến cho loại chuyện nhảm này xuất hiện lần nữa thì chúng ta sẽ hủy hợp đồng... Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nếu như thường xuyên phiền lòng vì loại chuyện này, tôi không có cách nào viết bản thảo."
Nói cách khác, hủy hợp đồng thật đúng là trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Lục Thành im lặng xoa huyệt thái dương: "Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."
"Được, cảm ơn." Lời cảm ơn của cô cũng hời hợt như lời giải thích vừa rồi, sau đó cô lại nghiêm túc làm việc.
Trong phòng rơi vào im lặng, không có gì để nói.
Im lặng hai giây, Lục Thành cười lớn: "Không quấy rầy cô nữa."
Tạ Thanh gật đầu: "Lục tổng đi thong thả." Nói xong cô ấn nắp bút, cúi đầu chuẩn bị bản thảo.
Ánh mắt Lục Thành dừng trên người cô, bước ra cửa phòng.
Tới trước cửa, hắn dừng chân lại, xoay người quay lại trước bàn cô.
Hai tay chống lên mặt bàn, hắn hắng giọng một cái: "Khụ..."
Tạ Thanh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô ngẩn ra sau đó bình tĩnh hỏi: "Có còn có việc gì sao?"
"Còn có một chuyện." Hắn tập trung nhìn cô, trong mắt là ý cười ôn hòa, "Trước tiên nói chuyện này cô phải bảo đảm cô nghe xong không tức giận."
Tạ Thanh ngẫm nghĩ, nghiêm mặt rũ mắt: "Tôi không bảo đảm được."
Thật không phải cô gái tốt dễ lừa gạt.
Lục Thành bật cười: "Được rồi, vậy tôi nói thẳng."
Tạ Thanh im lặng lắng nghe.
Hắn nói: "Cô có ngại không nếu hợp tác xuất bản với Khởi Văn một lần nữa?"
Bộp một tiếng, cô đập bàn đứng dậy.
Hít mấy ngụm khí lạnh và nhìn hắn một lúc lâu, cô mới không thể tin được, nói nên lời: "Anh... lặp lại lần nữa?"